Gần đ&#x
E2;y Phương mới chuyển sang trọng căn hộ mới. Sẽ chẳng c&#x
F3; chuyện g&#x
EC; nếu như căn nh&#x
E0; mới n&#x
E0;y rất rộng v&#x
E0; trước đ&#x
E2;y từng l&#x
E0; l&#x
F2; mổ giết thịt ch&#x
F3;. Những ng&#x
E0;y đầu chuyển về đ&#x
E2;y mọi người thường giỏi tr&#x
EA;u c&#x
F4; l&#x
E0; coi chừng c&#x
F3; ng&#x
E0;y bị oan hồn của ch&#x
F3; bắt mất. Mỗi l&#x
FA;c đ&#x
F3; Phương chỉ cười v&#x
E0; chắc nhẩm tr&#x
EA;n đời n&#x
E0;y l&#x
E0;m g&#x
EC; c&#x
F3; ma, ma cũng chỉ l&#x
E0; sinh vật do con người tạo n&#x
EA;n cốt để h&#x
F9; dọa những kẻ yếu tim th&#x
F4;i. V&#x
E0; rồi Phương sẽ vẫn &#x
F4;m suy nghĩ như vậy nếu kh&#x
F4;ng c&#x
F3; một ng&#x
E0;y chuyện đ&#x
F3; xảy ra.

Bạn đang xem: Truyện kinh dị lúc nửa đêm

Chuyện xảy ra gần một th&#x
E1;ng ni rồi kể từ l&#x
FA;c Phương ch&#x
ED;nh thức dọn v&#x
E0;o căn nh&#x
E0; n&#x
E0;y ở. Kh&#x
F4;ng biết v&#x
EC; l&#x
FD; bởi n&#x
E0;o dạo gần đấy c&#x
F4; rất tốt buồn ngủ, những giấc ngủ s&#x
E2;u v&#x
E0; d&#x
E0;i. Trước đ&#x
E2;y c&#x
F4; l&#x
E0;m g&#x
EC; ngủ nhiều như thế thậm ch&#x
ED; chưa đến buổi trưa c&#x
F4; đ&#x
E3; buồn ngủ d&#x
ED;u mắt. Một h&#x
F4;m c&#x
F4; đang mơ m&#x
E0;ng ngủ bỗng nhi&#x
EA;n nghe thấy tiếng gọi khe khẽ b&#x
EA;n tai : " Phương ... ". Tiếng gọi khẽ như một cơn gi&#x
F3; thoảng b&#x
EA;n tai. Nghe th&#x
E2;n thuộc đến kỳ lạ. Nhưng l&#x
FA;c đ&#x
F3; cả cơ thể Phương trĩu nặng thiếp đi trong cơn m&#x
EA; ngủ l&#x
E0;m sao c&#x
F2;n để &#x
FD; đến tiếng gọi đ&#x
F3;, thế l&#x
E0; c&#x
F4; cựa quậy m&#x
EC;nh tiếp tục v&#x
F9;i s&#x
E2;u trong giấc ngủ. Một l&#x
FA;c sau, tiếng gọi đ&#x
F3; lại văng vẳng b&#x
EA;n tai : " Phương ơi ... ". Lần n&#x
E0;y c&#x
F3; vẻ khổng lồ hơn, r&#x
F5; r&#x
E0;ng hơn trước. Giọng đ&#x
F3; nghe kỹ th&#x
EC; đ&#x
FA;ng l&#x
E0; của mẹ c&#x
F4;. L&#x
FA;c n&#x
E0;y &#x
FD; thức trong đầu c&#x
F4; mới dần dần thanh tỉnh. C&#x
F4; đ&#x
E3; định " ơi " một tiếng theo phản xạ để đ&#x
E1;p trả lại tiếng gọi đ&#x
F3; nhưng kịp dừng lại đ&#x
FA;ng l&#x
FA;c. Đ&#x
E2;y đ&#x
FA;ng l&#x
E0; giọng của mẹ c&#x
F4; nhưng giờ n&#x
E0;y ph&#x
FA;t n&#x
E0;y tại căn hộ ri&#x
EA;ng của c&#x
F4; l&#x
E0;m sao c&#x
F3; thể c&#x
F3; chuyện mẹ c&#x
F4; xuất hiện ? Bỗng nhi&#x
EA;n một &#x
FD; nghĩ l&#x
F3;e l&#x
EA;n trong đầu c&#x
F4; c&#x
F3; thể đ&#x
F3; kh&#x
F4;ng phải l&#x
E0; mẹ c&#x
F4;. &#x
DD; nghĩ n&#x
E0;y l&#x
E0;m c&#x
F4; ớn lạnh ph&#x
ED;a sau lưng. V&#x
EC; c&#x
F4; biết tiếng gọi th&#x
EC; thầm b&#x
EA;n tai c&#x
F3; thể xuất ph&#x
E1;t từ thứ g&#x
EC; đ&#x
F3; đang nằm b&#x
EA;n cạnh, ngay lập tức sau c&#x
F4;.&#x
A0;

Phương mở mắt ra, &#x
E1;nh s&#x
E1;ng từ cửa sổ len loi v&#x
E0;o ph&#x
ED;a giường c&#x
F4; khiến mọi thứ trong ph&#x
F2;ng trở n&#x
EA;n r&#x
F5; r&#x
E0;ng. Nh&#x
EC;n l&#x
EA;n trần nh&#x
E0; ph&#x
ED;a đối diện đ&#x
E3; l&#x
E0; 7h30 s&#x
E1;ng. Phương tự an ủi bản th&#x
E2;n chắc s&#x
E1;ng sớm như thế n&#x
E0;y kh&#x
F4;ng c&#x
F3; l&#x
FD; n&#x
E0;o lại c&#x
F3; ma quỷ xuất hiện đ&#x
E2;u. Phải mất một l&#x
FA;c lấy hết can đảm c&#x
F4; mới d&#x
E1;m xoay người lại v&#x
E0; kết quả đằng sau lưng c&#x
F4; chẳng c&#x
F3; g&#x
EC; cả, ho&#x
E0;n to&#x
E0;n trống trơn. Giống như tiếng gọi l&#x
FA;c đ&#x
F3; chỉ l&#x
E0; ảo tưởng của c&#x
F4; m&#x
E0; th&#x
F4;i. Nhưng kh&#x
F4;ng thể n&#x
E0;o đ&#x
F3; l&#x
E0; ảo tưởng v&#x
EC; tiếng gọi đ&#x
F3; rất thật, thật đến nỗi c&#x
F4; c&#x
F2;n c&#x
F3; thể nghe thấy tiếng thở của người đ&#x
F3; ngay lập tức s&#x
E1;t tai, đều đặn như nhịp tim, v&#x
E0; n&#x
F3; khiến cho c&#x
F4; d&#x
E1;m chắc đ&#x
F3; l&#x
E0; giọng của mẹ c&#x
F4;. Vậy đ&#x
F3; l&#x
E0; g&#x
EC;? C&#x
F4; kh&#x
F4;ng biết nữa chỉ tức thì l&#x
FA;c n&#x
E0;y sắc mặt c&#x
F4; trắng bệch, mồ h&#x
F4;i c&#x
F4; đ&#x
E3; to&#x
E1;t ra như tắm.&#x
A0;

Trưa h&#x
F4;m đ&#x
F3; Phương đ&#x
E3; gọi điện thoại về đến mẹ c&#x
F4;, c&#x
F4; đ&#x
E3; kể hết với mẹ chuyện xảy ra với m&#x
EC;nh. Đầu d&#x
E2;y b&#x
EA;n cơ mẹ yên ổn lặng một l&#x
FA;c rồi mới nghe thấy thanh &#x
E2;m run run của mẹ. &#x
A0;Mẹ n&#x
F3;i c&#x
F3; thể đ&#x
F3; l&#x
E0; tiếng gọi của ma quỷ.&#x
A0;

Chuyện kể rằng ng&#x
E0;y xưa c&#x
E1;c cụ c&#x
F3; lưu truyền một c&#x
E2;u chuyện d&#x
E2;n gian về tiếng gọi l&#x
FA;c mờ s&#x
E1;ng. Tiếng gọi thường được nghe thấy khi nhỏ người rơi v&#x
E0;o trạng th&#x
E1;i nửa tỉnh nửa m&#x
EA; tức l&#x
E0; chưa ho&#x
E0;n to&#x
E0;n ngủ hẳn. Những người nghe thấy tiếng gọi thường tốt kể rằng họ nghe thấy giọng n&#x
F3;i quen thuộc của người th&#x
E2;n giỏi những người đ&#x
E3; khuất gọi t&#x
EA;n họ khoảng hai, tía lần g&#x
EC; đ&#x
F3;. Nhưng thực chất đ&#x
F3; l&#x
E0; tiếng gọi của ma quỷ, tiếng gọi đ&#x
F3; ch&#x
FA;ng d&#x
F9;ng để thử coi liệu bé người c&#x
F3; nghe thấy ch&#x
FA;ng kh&#x
F4;ng. Nếu như bạn kh&#x
F4;ng trả lời th&#x
EC; sẽ kh&#x
F4;ng c&#x
F3; chuyện g&#x
EC; c&#x
F2;n nếu như bạn trả lời ch&#x
FA;ng th&#x
EC; x&#x
E1;c định rằng ch&#x
FA;ng sẽ t&#x
EC;m c&#x
E1;ch đeo b&#x
E1;m bạn. Bọn ma quỷ c&#x
F3; rất nhiều thủ đoạn v&#x
E0; ch&#x
FA;ng cũng rất th&#x
ED;ch đ&#x
F3;ng giả người bạn th&#x
E2;n thuộc nhất. Trong trường hợp của Phương v&#x
EC; lúc xa nh&#x
E0; người c&#x
F4; ấy nhớ thương nhất l&#x
E0; mẹ n&#x
EA;n ch&#x
FA;ng đ&#x
E3; giả giọng mẹ c&#x
F4; để gọi t&#x
EA;n c&#x
F4;. V&#x
E0; khi c&#x
F4; đ&#x
E1;p lại tiếng gọi của ch&#x
FA;ng cũng l&#x
E0; l&#x
FA;c mở ra mối li&#x
EA;n hệ giữa c&#x
F4; v&#x
E0; nhỏ quỷ đ&#x
F3;. Kh&#x
F4;ng ai biết chuyện g&#x
EC; sẽ xảy ra tiếp theo đ&#x
F3; với những người bị ma quỷ đeo b&#x
E1;m

Đ&#x
E2;y l&#x
E0; c&#x
E2;u chuyện được viết dựa tr&#x
EA;n những trường hợp c&#x
F3; thật, ngay lập tức cả t&#x
F4;i ( người viết ra c&#x
E2;u chuyện n&#x
E0;y ) cũng từng bị. Bạn c&#x
F3; thể tham khảo tr&#x
EA;n mạng về b&#x
ED; ẩn n&#x
E0;y. Bạn nghĩ sao về tiếng gọi l&#x
FA;c mờ s&#x
E1;ng ? H&#x
E3;y phản hồi dưới b&#x
E0;i viết nh&#x
E9; ^^ Ch&#x
FA;ng ta sẽ c&#x
F9;ng thảo luận

Rất tiếc! H&#x
EC;nh ảnh n&#x
E0;y kh&#x
F4;ng tu&#x
E2;n theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui l&#x
F2;ng x&#x
F3;a hoặc tải l&#x
EA;n một h&#x
EC;nh ảnh kh&#x
E1;c.

Tiếng bước chân người gấp rút rồi tạm dừng trước một góc cửa im ỉm mặt vệ đường. Con phố mập mờ dưới ánh trăng sắp tàn quẩn quanh trong màn sương rét mướt buốt, bây giờ chiếc đồng hồ dạ quang trên tay người lũ ông điểm một giờ nhì mươi phút. Như gồm chút ngập ngừng, vày dự trước lúc tiếng gõ cửa ngõ vang lên.

*

Tác giả Lê Thị Việt Hà

- Lan! mở cửa cho anh!

- Lan ơi! Anh đây mà!

Phía sau cánh cửa, chiếc giường nhỏ tuổi kê gần kề tủ đựng áo xống là chiếc máy may đồ với lủ khủ bếp, nồi, dao, kéo, tất cả cả hộp sữa, bình sữa cho trẻ con. Dòng chăn bông trùm kín người bầy bà với một đứa nhỏ bé rục rịch. Người bọn bà nghe rõ tiếng tín đồ gọi bản thân choàng tỉnh, khẽ ngồi dậy, chui ra khỏi chăn, bật đèn nhưng mất điện, quờ quạng dò được cái đèn pin đi ra phía cửa, một tay cầm dòng chày giã bột.

- Ai đó?

- Em, anh đây, anh Hận đây!

Chiếc chày rơi xuống nền xi măng càng làm đôi chân Lan run rẩy. Cô bấu vào cánh cửa.

- xuất hiện cho anh đi em.

Cô ngồi thụp xuống, trở giọng bé dại nhưng chấm dứt khoát:

- Anh cho dây làm gì, đi đi, tôi chết rồi. Anh chớ quấy rầy tôi nữa.

Người bầy ông dang tay ôm siết lấy cánh cửa van nài:

- Em open cho anh vào rồi nói chuyện, anh van em đấy, anh tìm em cả ngày, giá lắm.

- Không.

Đêm lạnh, vắng, nghe rõ cả hơi thở gấp của cả hai người. Giờ đồng hồ bàn tay vỗ vào cánh cửa gỗ, mỏng mảnh như giờ trống cơm thức tỉnh con chó trong nhà đối diện thông báo vu vơ. Người bầy bà cuống lên, tương đối thở bao gồm phần lo sợ. Phía bên ngoài người lũ ông tăng âm lượng to hơn:

- Anh ao ước nhìn khía cạnh em cùng con. Một chút thôi cũng được.

Chiếc cửa ngõ dè dặt hé mở, người lũ ông chui tọt vào trong, một làn gió giá thốc theo có tác dụng người lũ bà rúm ró lại, rước hai bàn tay thu ngang trước ngực. Đứng trơ ra. Người đàn ông cũng trơ ra ngay trước mặt. Chiếc tía lô rơi xuống sau sống lưng và tự dưng một vòng đeo tay dang ra ôm chặt. Người bầy bà tưởng ngàng, rồi vùng vẫy đẩy ra, ko được… và nước đôi mắt tràn môi.

- Anh xin lỗi, anh gây nhiều khổ đau cho em. Anh không muốn thế!

- Tôi hận anh.

Tiếng khóc không kìm nén nổi bật lên như chất đựng từ lâu, như đổ vỡ tung không còn thảy phần lớn sự chịu đựng đựng. Người đàn ông quỳxuống dưới chân, nghẹn ngào:

- Anh khổ lắm, anh nhức lòng lắm em ạ.

Chiếc chăn trên giường cồn đậy, đứa nhỏ nhắn quờ quạng bàn tay tìm người mẹ và đột cất giờ đồng hồ khóc.

- Con!

Anh ta thảng thốt gọi con và đứng nhảy dậy đến bên đứa bé. Ánh sáng ngọn nến tiến thưởng vọt soi mờ mờ khuôn mặt mập ú đang mấp môi đòi sữa. Một niềm vui giãn ra bên trên khuôn phương diện người bầy ông sẽ ghé giáp xuống nhìn. Thốt nhiên anh ta mở chăn ra, luồn tay ôm đứa bé nhỏ vào lòng. Thằng nhỏ nhắn mở đôi mắt ra cùng khóc ré lên kéo người đàn bà đứng dậy, gạt nước mắt, vội vã giằng mang đứa bé. Bình sữa và ngọt ngào đánh lừa đứa trẻ quên ngay khuôn mặt quái gở ban nãy.

- Anh có lỗi với con, với em.

- Anh biết điều ấy ư?

- tại anh chắt lọc sai mặt đường rồi em ạ!

- bỏ tôi theo người đàn bà khác là không đúng ư?

- không người nào cả. Anh …mà em mang đến anh ăn gì đó được không, anh đói quá!

Bếp lửa vụt cháy trong tối khuya làm cho giật mình người bầy ông. Khẽ khàng một lát, đánh mì trứng nóng bức được bày lên, làn tương đối nóng không che nổi niềm xúc động, không tự tin ngần từ cả hai khuôn mặt. Như phát âm được rằng “ăn đi rồi sẽ xử lý mọi vấn đề” từ ánh nhìn lạnh lùng của Lan, anh ta đã cúi xuống ăn một hơi. Vẫn dòng cách nạp năng lượng của một người quá đói tuy nhiên cuống lưỡi như chai ra với tất cả dư vị, tương đối nóng dần dần trả lại khuôn mặt của một người bọn ông ngoài tía mươi tuổi. Vầng trán ko thấp dẫu vậy thoáng lằn black u ám, khoang mũi nóng đỏ lên một chút đang sụt sịt vì chưng cay. Loại cằm bạnh phô rõ chút ương ngạnh, già dặn tuy nhiên một đôi má hơi thai đã che bớt phần nào sự từng trải. Gồm chút gì đó tủi cực, chịu đựng hằn sâu trong hai con mắt nâu vàng. Ánh mắt kia đang chú ý Lan một cánh biết ơn nhiều hơn yêu thương. Thứ 1 cũng là bởi vì tô mì.

Hận đã hết hai ngày bươn về từ biên thuỳ Việt Lào, chiều nay tới được thị xã cùng lần tìm mãi mới tới vị trí này. Đói nhưng tất yêu ngồi ăn, đề nghị tìm mang đến ra chị em con Lan trong đêm nay. Tích tắc hiện trên này đã và đang là may mắn. Cảm hứng bình yên riêng lẻ có được quyện cùng phút giây hạnh phúc đoàn viên lộ dần dần ra trên nụ cười gượng nhẹ.

Lan cất tô, đặt lại một li nước ấm. Hận nhấp một ngụm nhỏ,vẫn dè dặt liếc mắt về phía Lan. Anh ta sờ vào túi của áo lấy gói thuốc cơ mà lại đựng vào.Chiếc đồng hồ thời trang chỉ vạch hai giờ bố mươi tám phút sáng. Yên ổn lặng, vạn vật như dừng đọng, căn phòng nhỏ như càng đống thít lại, nghe rõ tiếng thở nhẹ của đứa bé.

- tháng trước đầy năm em có làm mâm thờ cho con không?

- Tôi không tồn tại tiền.

- Anh xin lỗi!

- Lỗi gì, tất cả phải nhỏ anh đâu cơ mà anh quan tâm. Tôi chửa buộm mà, sinh ra đang không bố rồi.

Câu vấn đáp uất nghẹn của Lan sẽ làm đôi mắt Hận bối rối, chớp tiếp tục để ngăn đa số giọt nước mặt chực đợi ngay mày .

Như thể đọng đọng đó lâu rồi.

Xem thêm: Interland - Game Cướp Đường Phố Gta Vice City

Ngày bé chào đời Hận vẫn bốc hàng đến đầu nậu. Ruột anh lạnh bưng bưng khiến cho vấp đổ liên tục. Chấm dứt việc Hận sẽ xách nguyên chai đế tu ừng ực nhằm quên cảm giác bất an nhưng lại không được. Hận search cánh liên lạc. Hận vuốt mặt, chửi thề liên tục mà vẫn không ngăn nổi nước mắt nóng bức cứ trào ngược lên vòng xuống khoé mồm sằng sặc cười. Hận đã có tác dụng bố trước lúc làm chồng. Một thằng sống phiêu bạt, chưa lúc nào dám nghĩ tới một gia đình tử tế nắm mà làm bố. Một ngày dài Hận luân chuyển xoay lâng lâng như trong cơn mơ rất thực đó. Hận nhảy lên xe download trở chiều một quãng rồi nhảy xuống. Quan yếu về để cầm chân bé mình nhấp lên xuống lắc khi trong túi chẳng được bao tiền, với lại dễ gì mà lại về thời điểm này, Hận lại nốc rượu ừng ực mang lại lúc mềm ra chẳng biết gì nữa.

- Anh nói thật đi. Sao anh lừa mẹ con tôi.

- ví như lừa em anh dường như không liên lạc và đã không bảo em giữ con lại để nuôi.

- Anh không bảo thì tôi vẫn nuôi con. Đó là tiết mủ, tôi gặm răng chịu đựng tủi rất sinh ra.

Hận ngấc đầu thẳng rộng định thanh minh nhưng đành thôi. Đúng cụ mà. Giờ đời oan nghiệt dễ dàng gì nhằm yên cho một đứa đàn bà chửa hoang chứ. Mặc dù cho Hận vẫn sống, vẫn liên hệ với Lan, vẫn xin được đặt tên cho con nhưng một mảnh giấy kết hôn làm cho chứng hay một mâm cơm lạt ra mắt họ sản phẩm cũng không có. Phạm tội với Hận không tồn tại gì lạ, hắn từng làm đa số việc gian ác để trường tồn ở hầu hết nơi chỉ tồn tại bằng tội ác nhưng có tội với cùng một người lũ bà thì tồi quá. Không dừng lại ở đó người kia sinh con cho bản thân mà. Ơn cao dày lắm. Khi chạm chán Lan, Hận đã là 1 thằng giang hồ.

- Anh đi được rồi đấy, trời sắp tới sáng rồi.

- Em! Anh chưa nói được gì mà. Em cho anh nằm ôm con một lát. Anh sợ không tồn tại điều kiện gặp lại. Lần này kiên cố anh đi xa.

- Đi đâu tuỳ anh, miễn đừng quấy rầy người mẹ con tôi.

Hận đứng lên, tần ngần nhìn con, hai con mắt van nài, Lan chấp nhận cho gã ôm con. Lan cúi xuống, chống tay đỡ khuôn phương diện mình cho nước mắt chạy quanh, đắng chát. Cũng yêu, cũng hiến dâng trọn vẹn theo tình yêu, cũng tin, cũng hi vọng. Nạm mà ê chề, gần như da thịt nhưng sao xa như chưa chạm mặt bao giờ. Cần thiết thù hận cơ mà sao quan trọng yêu thương. Ví dụ ăn sinh sống với nhau một mặt bé nhưng đâu riêng gì vợ chồng. Từng nào cay đắng từ cái thứ yêu thương quái gở đó.

Sự gặp gỡ gồm khi là một trong định mệnh nghiệt ngã.

Trên một ga nhỏ gần sống lưng đèo, chuyến tàu tối dừng thời điểm haigiờ sáng, lâu dài ngày thường. Bao gồm năm sáu tín đồ lố nhố rục rịch bốc vác một trong những tiếng nói khẽ tuy thế rắn lạnh. Chuyến tàu lại lăn bánh, nhọc mệt xé màn đêm thuồn qua ga xép, gồng tột đỉnh đồi phía trước, vứt lại khoảng tối mênh mang. Sảnh ga cô tịch nhưchưa hề có đoàn tàu xuất hiện.

Thế giới của những kẻ buôn lậu luôn khốc liệt trong phần đông không gian, thời gian. Trong một sảnh ga bé dại bé, vắng ngắt trong một tối khuya khoắt thì vẫn thế. Hận đang ship hàng thì đột nhiên một trận mưa mã tấu gậy gộc của bọn ăn hàng khác ập đến. Hận chạy túa thân và trốn được vào một trong những quán nước ngay gần đó. Lan đã cứu vãn Hận trong gang tấc trước mũi dao thần chết. Nhẵn Hận lại tắt thở xa trong ban đêm đó.

Nhưng cảm giác ơn nghĩa, thứ ân nghĩa lạ kì buộc Hận trở lại tìm cô hàng nước trong một trời tối khác. Những ban đêm định mệnh cho một sinh linh chào đời. Và ngóng đợi, với hi vọng, khát khao, thân thương nén chặt theo năm tháng cho tới đêm nay.

- Tôi không làm được giấy khai sinh vì không có hôn thú. Chắc rằng tôi đang khai “không gồm bố” cho con mình.

- Đừng thế, tội nghiệp em ạ!

- Nhưng bắt buộc khác. Anh bao gồm làm cha được đâu?

- Ừ! Em nói đúng … nhưng…anh về trên đây bởi con mình. Anh ước ao làm bố.

- tuy vậy anh lại đi mà.

- Anh cần trốn, anh tội tình và đang bị truy nã.

- Anh trốn vào bao lâu?

- ngần ngừ nữa, được ngày nào tốt ngày đó.

- Vậy thì đi ngay lập tức đi, kẻo liên lụy cho tới tôi.

- mà lại mà con, em…anh muốn…Đôi mắt Hận nhưvan vỉ nhưvô vọng.

- Không nhưng mà gì hết. Anh đi đi!

Bất chợt, bước chân người qua đường làm cả nhị nín bặt. Bước chân đi qua rồi mà tim Lan vẫn đập dồn nhưđêm cứu Hận năm nào. Hận chờ Lan xoay đi vội cất một viên tiền dưới tủ, con quay vào ngắm khuôn mặt conrồikhoác cha lô, team mũra đi. Hết sức nhanh. Một chiếc ôm chặt vội vã lần cuối và tạ thế vào con đường mấp mô vầng trăng muộn.

Lan thiết lập nhanh cửa lại với gục ngay bên dưới chân cửa trộn nước mắt trôi xuôi. Thay là hết. Đấm vào ngực cho dại dột nguôi ngoai tuy thế vẫn nức nở nghẹn ngào. Đau một đời tuổi trẻ, xót một đời làm bà mẹ bơvơ. Chợt, cánh cửa mở toang. Lan chạy thật nhanh trong gió lạnh, xé cắt sỏi đá xua đuổi theo Hận. Không thể đi nhưthế được. Ko thể.

Sáng nay, công ty nhật, Lan dắt nhỏ bước lẫm chẫm đón xe cho một trại giam. Bên trên tay cô là đủ thứ đồ ăn. Có cả một song dép new cho Hận ./.