TPO - Sau hành trình “vô tiền khoáng hậu” từ việt nam lưu lạc thanh lịch tận Pakistan vào 18 tháng với hơn 7.000 cây số đi bộ, "thánh phượt" Vừ Già Pó (Khâu Vai, Mèo Vạc, Hà Giang) giờ trong nhà chăn nuôi trườn kiếm tiền nuôi con ăn học...

Nhân chuyến công tác lên Khâu Vai, shop chúng tôi tìm mang lại nhà "thánh phượt" Vừ Già Pó. Thấy khách mang lại thăm, Vừ Già Pó vội vàng lấy loại áo không được mới khoác lên người. Vào nhà tất cả một tấm pano ghi lại các vết mốc trong hành trình lưu lạc vô tiền khoáng hậu của anh.

Bạn đang xem: Thánh phượt vừ già pó

Sau khi được giúp đỡ về nước năm 2014, vợ ông xã anh đã có thêm một đàn ông sinh năm 2015. Hiện nay tại, cu cậu vẫn hơn 2 tuổi.

“Giờ không đủ can đảm đi nữa. Sợ hãi lắm. Về được mang đến nhà là giỏi lắm rồi”, Vừ Già Pó nói sau thời điểm lấy ống điếu có tác dụng một tương đối thuốc lào.

*

Anh Vừ Già Pó điều đình với phóng viên Tiền Phong

Đến bây giờ, anh Pó vẫn từ chối ngao ngán ghi nhớ về dịp sang trung hoa lao đụng trái phép. Anh kể, sang vị trí kia biên giới cũng làm quá trình trồng cây, phát rừng, vác xi măng, bón cây.

“Làm thì vất vả nhưng ẩm thực khổ cực, tuyệt bị đánh cần tôi new bỏ chạy, chạy rồi bắt đầu bị lạc. Lúc đầu không biết bị lừa, sang vị trí kia làm vất vả, mệt lắm”, anh Pó nhớ lại.

Anh Pó mang lại biết, sau khoản thời gian trở về, mỗi thời gian họp buôn bản thì lãnh đạo xã mọi mời đi thuộc để đề cập lại câu chuyện, hành trình dài của mình cho người dân biết sợ mà tập trung lao hễ ở quê hương, nếu còn muốn sang đó thì cũng đề nghị làm giấy tờ hợp pháp.

“Ở nhà chịu khó làm, cho dù chỉ đủ nạp năng lượng vẫn tốt hơn, lại ngay sát gia đình. Sang bên đó bị đối xử ko được tốt”, anh Pó nói.

*

Anh Pó và cậu đàn ông út được sinh sau thời điểm anh trở về từ Pakistan

sau thời điểm được hỗ trợ của các cơ quan chức năng, Vừ Già Pó giờ ở trong nhà chăn nuôi bò, làm kinh tế để cho các con nạp năng lượng học. “Tôi vừa mới được vay 60 triệu nuôi bò vỗ béo. Nhà có khoảng 7 – 8 con. Không có nghề gì làm cho thì cũng buộc phải vay vốn để triển khai ăn thôi”, anh Pó nói.

không chỉ là tuyên truyền cho nhân dân, anh Vừ Già Pó cũng triết lý tương lai cho các con. Anh Pó bảo, đợi các con lớn, cho nạp năng lượng học đến khi xong lớp 9, lớp 12 thì lên xã hỗ trợ tư vấn cho tới trường nghề, rồi về làm cho thuê cho các công ty sinh hoạt trong nước chứ không cần sang bên china nữa.

*

Đến giờ, anh Pó vẫn hại khi nhớ mang lại cảnh lao hễ chui ngơi nghỉ Trung Quốc

“Làm ở nước ta thì nhỏ xíu đau, có vụ việc gì những công ty, bên nước mình còn quan tâm, còn chữa đến chứ bên kia gầy đau thì cũng phân vân gì. Nếu các con đi làm việc thì cũng chỉ đi làm ở nước ta thôi”, anh Pó khẳng định.

Để kiếm thêm tiền lo cho các con, Vừ Già Pó dự tính ngoài nuôi trườn sẽ trồng thêm một không nhiều cây ăn quả như cam, chanh. "Bò thì sẽ thường xuyên nuôi với nuôi nhiều hơn nữa", anh Pó nói.


*
Anh Pó chăn nuôi bò để có tiền nuôi con ăn uống học
Anh Pó cũng mang đến rằng, câu hỏi nuôi trườn thì chỉ mang công làm lãi, chứ trường hợp còn khỏe, còn trẻ em và gồm trình độ, anh sẽ đi làm việc công ty để kiếm tiền. "Làm công ty thì ngày nào cũng có thể có tiền, các khoản thu nhập đều. Nuôi bò không lãi bằng việc đi làm ở công ty", anh Pó cười.

cuối năm 2011 anh Vừ Già Pó đi lao động bất hợp pháp sang Quảng Đông, Trung Quốc. Khoảng tầm tháng 3/2012, anh trốn khỏi bên chủ, đi bộ ròng rã sát 18 tháng, thông qua tỉnh Vân phái nam (Trung Quốc, vào biên cương và ngang qua miền trung Myanmar tới bang Manipur (Ấn Độ) rồi mang lại Bangladesh.

Anh thường xuyên vào Ấn Độ sinh hoạt Đông Bengal, rồi bang Orissa (hay có cách gọi khác là Odisha). Anh tiếp tục đi cắt theo đường ngang qua miền trung Ấn Độ tới tận phía tây của non sông này (thành phố Mumbai).

Từ đó anh ngược lên phía bắc mang đến tận chân hàng Himalaya sống Himachai Pradesh rồi tiếp tục hướng tây-bắc lên Jammu và Kashmir tính đến khi vào khu đất Pakistan bị quân báo nước này bắt vào tầm tháng 9/2013.

Tổng quãng đường anh dịch chuyển khoảng 7.300 km. Sau thời điểm được những cơ quan công dụng Việt Nam chuyển về, anh được cư dân mạng và báo chí đặt đến biệt danh là “thánh phượt”.

hành trình phiêu bạt của Vừ Già Pó tạm dừng ở đồn cảnh sát Zila Neelum, bang Azad Jammu & Kashmir của Pakistan.


Hành trình phiêu bạt của Vừ Già Pó dừng lại ở đồn cảnh tiếp giáp Zila Neelum, bang Azad Jammu & Kashmir của Pakistan.

*
hành trình dài từ Việt nam giới sang Pakistan của Vừ Già Pó

Vậy là kể từ mon 3.2012 khi anh và những người bạn trốn khỏi đơn vị chủ đâu đó ở Quảng Đông, Quảng Tây (Trung Quốc), anh đã đi bộ ròng rã gần 18 tháng, băng qua tỉnh Vân phái nam (Trung Quốc), vào biên giới với ngang qua miền trung Myanmar tới bang Manipur (Ấn Độ) rồi đến Bangladesh. Pó tiếp tục vào Ấn Độ ở Đông Bengal, rồi bang Orissa (hay còn gọi là Odisha).

Anh tiếp tục đi cắt ngang qua miền trung Ấn Độ tới tận phía tây của đất nước này, nơi thành phố Mumbai đông đúc. Từ đó anh ngược lên phía bắc đến tận chân hàng Himalaya ở Himachai Pradesh rồi tiếp tục hướng tây bắc lên Jammu & Kashmir cho tới khi vào đất Pakistan bị quân báo nước này bắt vào khoảng mon 9.2013. Tổng quãng đường bộ ấy, tính sơ lược vào khoảng 7.300 km. Theo lời kể của anh, Vừ Già Pó chỉ đi xe cộ lửa tổng cộng chưa đến 4 tiếng khi ở đất Ấn Độ. Còn lại quãng đường hơn 7.000 km, qua 5 quốc gia, anh hoàn toàn đi bộ bằng đôi chân dẻo dai, không tiền bạc, ko giấy tờ và không cả ngôn ngữ giao tiếp trừ một vài từ đơn giản anh học được bên trên đường đi để xin ăn, uống.

Xem thêm: Các Di Tích Lịch Sử Văn Hóa Ở Hà Nội Bạn Nhất Định Nên Khám Phá

Những giọt nước mắt đoàn tụ

Có lẽ Pó sẽ sống nốt quãng đời còn lại ở đất Pakistan như anh từng nghĩ nếu một tháng ngày 12.2013 ông Mukhtar Qreshi, nhân viên phụ trách các vấn đề thảm họa của Tổ chức Trăng lưỡi liềm đỏ ở địa phương không ghé qua đồn cảnh giáp Zila Neelum. Ông tò mò khi biết cả tình báo quân đội, cả cơ quan tiền điều tra tội phạm của bang và cả cảnh gần cạnh ở đồn không tài làm sao biết được nguồn gốc của người đàn ông nói thứ tiếng kỳ lạ đang được giam lỏng nhưng mà họ gọi là Wu Ta Puma kia. Như đã đề cập trong những loạt bài bác đầu tiên, ông Mukhtar đã xác định anh là người Việt phái nam khi đến anh xem ảnh cờ cùng tiền Việt trên sản phẩm công nghệ tính. Với rồi ông viết thư gửi đến Đại sứ quán Việt phái mạnh ở Islamabad để thông báo.

Sau đó, những nỗ lực của Đại sứ quán, Cục Lãnh sự Bộ Ngoại giao Việt Nam, các cơ quan liêu chức năng tỉnh Hà Giang, huyện Mèo Vạc với xã Khâu Vai cũng như sự hợp tác nhiệt tình của Bộ Ngoại giao, Bộ Nội vụ Pakistan thuộc với sự niềm nở của báo giới cả nhì nước, tối 10.5.2014, Pó đã được trở về trên chuyến bay TG350 sang thủ đô bangkok (Thái Lan) và tiếp tục với TG560 về Hà Nội thời điểm 9 giờ 35 ngày 11.5.2014. Trước đó, nhì viên cảnh sát ở đồn Zila Neelum đã mướn xe đưa anh đi từ Neelum vượt hơn 700 km đường núi về đến trường bay Benazir Brutto ở thủ đô Islamabad.

*
Pó và gia đình của mình- Ảnh: na Sơn

Pó nhớ lại: “Lúc máy bay hạ cánh, quan sát thấy 2 người công an Việt Nam, một đàn ông, một đàn bà ra máy cất cánh dẫn mình vào là bản thân biết bản thân đã được về quê rồi. Những anh chị ấy còn chụp ảnh bình thường với bản thân nữa. Một thời gian sau, bao gồm anh Pó, Công an huyện Mèo Vạc vào nói tiếng H’mông với bản thân thì bản thân mừng quá”. Chỉ khoảng 1 đến 2 phút sau, anh được gặp vợ, Ly Thị Lía sau hơn 2 năm 3 mon anh xa nhà. Nhị vợ chồng ôm nhau khóc lớn thành tiếng. Pó còn đứng ko vững, cứ ngồi thụp xuống đất ôm mặt, nấc từng hồi.

Cảm động nhất gồm lẽ là tích tắc Pó được gặp nhỏ vào trưa hôm sau khi về đến buôn bản Khâu Vai. Nghe tin bố về, Vừ Mí Súa cùng Vừ Mí Chả đã được cô giáo đến nghỉ buổi học chiều cùng với chị là Vừ Thị Hờ chạy lên trụ sở ủy ban xã. Pó lao ra ôm gọn đàn bé vào lòng với mấy bố bé òa khóc khiến những người chứng kiến cũng ko thể kìm được xúc động. Những giọt nước mắt đoàn tụ của Pó còn rơi suốt dọc đường từ xã đi về làng Lũng Lầu thân thuộc mỗi lúc gặp những người họ láng giềng quen, nhất là khi gặp mẹ vợ với cậu nhỏ út Vừ Mí Vư của bản thân ra đón.

“Ở nhà thôi”

Sáng 12.5.2014, khi xe của shop chúng tôi đang bò ì ạch trên những nhỏ đường dốc ngoằn ngoèo từ thị trấn Mèo Vạc qua Cán Chu Phình để vào Khâu Vai, quan sát những đám ngô đang lên xanh non giữa toàn những đá tai mèo lởm chởm, cậu phóng viên trẻ đi cùng buột miệng hỏi: “Làm sao nhưng mà họ lại trồng ngô được bên trên đá thế kia?”. Chưa kịp trả lời thì Sùng Mí Pó, cậu sinh viên người H’mông người viết dẫn theo để phiên dịch đã trả lời thay: “Cứ trồng thì nó khắc mọc lên thôi”. Tất cả lẽ, với Vừ Già Pó cũng vậy - khắc đi rồi khắc đến.

Vừ Già Pó đã đi bằng mục tiêu đơn giản duy nhất: được trở về quê bên đoàn tụ với vợ bé và với một đường hướng cũng đơn giản, cụ thể - đi về hướng mặt trời lặn cùng niềm tin ko hề bị lung lạc suốt 1 năm rưỡi trên đường. Rõ ràng, anh đã gặp vượt nhiều may mắn khi không hề bị ốm trận làm sao trong suốt thời gian ấy cùng nhận được sự cưu mang, góp đỡ đầy lòng có nhân của vô số người anh gặp bên trên đường. Nhưng có lẽ, những may mắn ấy của số phận đã chọn anh, người đàn ông H’mông thật thà, chất phác hoạ hiếm có. Đúng như câu tục ngữ “Ở hiền gặp lành” vậy.

Cuộc phỏng vấn 2 ngày trời của người viết với Vừ Già Pó, thỉnh thoảng lại bị ngắt ngang bởi những tiếng cười giòn chảy của lũ con anh khi chúng nhái lại những từ ngữ xa lạ tiếng Hindu, Urdu mà anh học được cũng như những câu chuyện kỳ thú anh kể lúc gặp trên đường. Còn Ly Thị Lía, vợ anh thì chỉ ngồi bên cạnh anh ko nói, duy đôi mắt sáng sủa của chị là không rời chồng một giây nào.

Để kết thúc cuộc trò chuyện, lúc được hỏi “có dám đi Trung Quốc làm cho nữa không?”, Vừ Già Pó khẳng định ngay: “Không đời nào! Bây giờ bao gồm đứa nào đến rủ bản thân đi làm bên Trung Quốc thì bao gồm trả bản thân 100 triệu tốt cả tỉ thì mình cũng ko đi, bản thân sẽ báo công an bắt ngay. Còn nếu tất cả người quen làm sao cứ muốn đi làm thì nên đến gặp mình, uống với mình chén rượu để bản thân kể chuyện của mình mang lại nghe rồi hãy quyết định có đi không. Ở đơn vị thôi! Nghèo thì cố có tác dụng chứ đừng đi đâu cả…”.

Na Sơn