“Anh đã về, khăng khăng em buộc phải đợi anh nhé.“Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên tóc cô và nói chuyện nói.

Bạn đang xem: Đúng em chỉ cần tiền


Ảnh minh họa

Nép vào ngực anh, cô âm thầm lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng chẳng thể nói ra.

Nước mắt cô lăn nhiều năm trên má. Vậy là chỉ việc trời sáng, chỉ việc đồng hồ chứa lên 9 tiếng chuông rét lùng, anh sẽ xa cô với chẳng nhằm lại đến cô điều gì quanh đó một chữ ’đợi’.

***

Anh, bé nhà giàu, đẹp trai, sự nghiệp sáng lạng được biết thêm bao bạn ngưỡng mộ. Cô, chỉ là một trong những đứa con trẻ mồ côi, tứ thay vô thân không nơi nương tựa, tương lai của cô chỉ có thể dựa vào tấm bằng đại học còn không lấy được. Đơn nhiên chu‌yện tìn‌h của họ tương tự như bao chu‌yện tìn‌h ko môn đăng hộ đối khác. Gia đình anh, đồng đội anh phản đối và chú ý cô với ánh nhìn khinh thường. Khinh hay một con bé dại trèo cao lừng khừng thân phận. Tuy nhiên tình yêu thương có lúc nào chịu đại bại số phận, anh bỏ mặc tất cả để ở bên cô, sinh sống với cô. Cô đã từng có lần hạnh phúc, đã có lần mơ với rồi giấc mơ ấy cũng tung vỡ. Bố mẹ anh dùng đủ mọi cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí là là cần sử dụng cả sức mạnh và mạng sinh sống của họ.

Anh đầu hàng số phận với ra đi. Cô ko trách, cũng cần yếu trách điều gì cả, nếu giữa tình yêu và phụ huynh thứ anh chỉ hoàn toàn có thể mất là tình yêu.

Nhìn bóng sống lưng anh đi xa dần, cô khuỵu xuống đất, nấc lên không thành tiếng. Chỗ tựa duy độc nhất của cô, người thân trong gia đình yêu duy nhất của cô ý đã đi. Lúc này cô lại chỉ bao gồm một mình.

4 năm, đối với một số tín đồ trôi qua thật nhanh, nhưng đối với anh đó là quãng thời hạn dài bên cạnh đó vô tận. Tư năm, bây giờ anh đã chiếm lĩnh tất cả các gì mà lại một con tín đồ thành đạt bắt buộc có. Tuy nhiên tình yêu của anh ý thì đã mất và có thể mãi mãi chẳng thể tìm lại được. Lúc anh đi cô vẫn hứa sẽ ngóng anh, vậy mà tất cả những gì cô rất có thể làm là bặt vô âm tín rồi chỉ với sau 2 năm anh nghe tin cô đem chồng. Một người chồng giàu có, phệ tuổi và hoàn toàn có thể cho cô toàn bộ những gì cô muốn. Anh đang không muốn tin nhưng thiết yếu liên lạc cùng với cô nhằm hỏi rõ rất nhiều chuyện. Anh đau khổ, dằn vặt, đợi đợi, cho tới một ngày 1 tấm thiệp cưới được gửi tới đến anh cùng tên cô nghiễm nhiên nằm trên đó. Anh đang tin và ban đầu chấp nhận. Giờ đây khi tảo trở lại, ước muốn duy nhất của anh ý là tìm cô để xem thấy cô thiệt sự hạnh phúc.... Và đó cũng là lần cuối anh muốn chạm chán cô.

***

Khi các chiếc lá đã bước đầu ngả color vàng, khi mà lại thời ngày tiết đã bắt đầu trở lạnh, cô vội vàng vã khoác lên mình chiếc áo nóng dày, với tay kéo dòng mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.

Cô nhanh tay vơ lấy các tờ tiền vươn vãi bên trên tấm gra nệm nhàu nhĩ và cách vội thoát ra khỏi khách sạn. Cô cứ cúi khía cạnh đi, đi rất nhanh như để lẩn trốn góc nhìn dè bỉu của các người. Cũng có thể chẳng ai chú ý cô đâu, nhưng mà một khi đã sai trái thì cảm xúc bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, thời gian cô cách đi, một người nhìn thấy cô cùng sửng sờ làm cho rơi mẫu cốc rượu.

Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng vẻ người đàn bà kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt tuy vậy với anh, hình ảnh của cô đang in đậm trong kí ức đề nghị không thể làm sao anh không phân biệt cô. Chạy nhưng cuồng loạn về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên trên người cô một giải pháp mờ ảo. Anh định chạy tới níu rước tay cô nhưng rồi một mẫu xe phong cách trờ tới, cô bước đi xe một cách lạnh nhạt và lúc chạy lướt qua anh, anh thấy người đàn ông bên trên xe bắt đầu nhào cho tới kéo áo cô như một bé thú, điên cuồng. Bị tiêu diệt lặng.... đây đâu phải chỉ là viễn tượng anh từng suy nghĩ tới.

Người chồng của cô cơ ư? hạnh phúc của cô là kia ư? Vậy cô cho khách sạn để gia công gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao nhiêu nghi vấn dồn nén trong anh bộc phát khiến anh chẳng sao trả lời cho bản thân được. Cố kỉnh trên tay phần đa tờ tiền xanh nhạt cô thanh thanh vuốt thẳng nó một cách cảnh giác và yêu chiều. Với một trong những người đó là đồng tiền nhơ bẩn nhưng cùng với cô đây là tất cả những hi vọng cô có thể gom lại để mua lấy một niềm hạnh phúc mong manh. Cầm xấp giấy được thám tử đưa đến mình, nhìn khuôn mặt cô hiện thị rõ trên tờ giấy bằng phẳng đó.... Anh tự dưng thấy lợm người, tờ giấy thuần khiết tay, khuôn khía cạnh tươi cười cợt của cô khiến anh cảm xúc thật bi đát nôn. Hoá ra đây đó là con mặt đường cô vẫn chọn, nhơ nhớp cùng đáng khinh làm sao.

Cô vẫn đứng âm thầm lặng lẽ trên vỉa hè để chờ fan khách về tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng bao bọc lấy cô làm cho cô thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được thay đổi lại nhờ ánh nhìn soi mói của bạn đi đường. Khẽ nhếch môi, chính cô còn khinh thường mình nữa là.... Thú vui của cô chợt tắt ngấm khi nhìn fan đang đứng trước mặt mình.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Vào trí nhớ của cô anh luôn nhìn cô êm ấm và hình như hiểu ra phần đa chuyện cô bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt vẫn ươn ướt từ lúc nào. Cố kỉnh tay cô kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ....

Sau khoảng thời gian ngắn yên lặng nhằm anh cùng cô quan sát nhau, search ở nhau đông đảo điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa phương pháp và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận biết rằng anh vẫn vậy nhưng lại cô đã biến đổi gần như hoàn toàn.

"Anh nghe nói em đã đưa chồng, vậy ck em đâu?" anh hững hờ nhìn cô rồi cất giọng.

"Em thì nghe nói anh đã mang vợ, vậy vk anh đâu nhưng mà để anh đi tìm ’gái’ cố này?" cô nheo đôi mắt hỏi ngược lại anh. Anh sửng sờ chú ý cô. Trò chơi gì vắt này?

Nhíu mày nhìn cô, anh bắt buộc thốt lên một lời nào cả. Thì ra gồm có việc, đầy đủ người sắp xếp thật là khéo, thiệt là hay.... Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cô bây giờ anh cũng chẳng thể nào nguôi hận. Cứ cho là vì anh, cô cũng không nên biến bản thân thành loại fan như hôm nay.

"Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì chuyển em về lại chỗ cũ ngay đi...." Cô gắt lên. Đưa tay xuất hiện xe.

"Tại sao?" mắt vẫn không quan sát cô, bàn tay siết chặt mang vô lăng anh hỏi cô một giải pháp nặng nề, mệt mỏi mỏi.

"Em đề nghị tiền...."

Tiền, toàn bộ chỉ vì đồng xu tiền thôi sao? Anh tức giận gửi tay lôi cô vào xe và nhấn ga lao đi.

Thoáng sững sờ nhìn anh, nhưng lại rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ khía cạnh bất yêu cầu của mình.

Có gì đâu, khi hiện giờ đã không hề đáng được yêu thương với tôn trọng.

Chiếc xe cộ lao cấp tốc đến một khách hàng sạn gần đó, anh lôi cô vào trong, nhận chiếc chìa khóa rồi lại kéo tay cô lôi lên phòng. Đẩy khỏe khoắn cô xuống giường, anh gửi tay đè cô xuống cùng hôn túi bụi vào môi cô. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, nhức khổ, không thể là phần lớn cữ chỉ chăm lo ngọt ngào như trước đây. Khi loại váy trượt xuống khỏi c‌ơ th‌ể, rất nhiều vết bầm tím bên trên vai, ngực cô hiện nay lên rõ ràng dưới ánh đèn, anh xong lại. Cô hiện nay không còn là cô bé trong sáng sủa chỉ thuộc về anh, cô hiện nay đã nhàu nhĩ cũ nát cùng héo úa đến mức đáng giận. Đẩy cô ra, anh vùng lên nhặt loại áo sơ ngươi mặc vội vào người.

Trước khi quay đi, anh vung tay ném lên giường mang lại cô số đông tờ năm trăm ngàn bắt đầu tinh rồi bước vội thoát ra khỏi phòng.

" Em đề nghị tiền.... Chỉ việc tiền mà thôi...." Cô cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền anh vứt ra như yêu thương một thứ nào đó đáng quý dẫu vậy rất tiếc nuối là vẫn vỡ nát mất rồi.

***

Những ngày tiếp nối anh lao vào công việc.

Những ngày tiếp đến cô lại lao vào kiếm tiền.

Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cô cách đó bốn năm, một khuôn khía cạnh xinh đẹp, vào sạch. Chỉ khi tối về, cô lại lê những bước chân nặng nại trên nền gạch dịch viện, lặng lẽ âm thầm ôm vào lòng hạnh phúc bé dại nhoi của riêng rẽ cô bằng tấm thân dơ bẩn nhuốc của mình. Cùng họ không chạm mặt nhau, mặc dù cho là vô tình hay thay ý.

***

Anh lái xe lờ đờ trên những nhỏ đường trước đây anh và cô cùng đi qua. Hầu hết kỉ niệm đẹp thốt nhiên trở về tuy nhiên không còn mang lại hơi nóng hạnh phúc, lắng đọng mà dường như chỉ gợi lại số đông chua chát, nhức thương. Thẩn thờ nhìn về phía vị trí kia đường, một cảnh tưởng đập vào mắt khiến cho anh khó chịu. Một người bọn bà to lớn đang ra sức tiến công chửi túi bụi vào mặt một cô gái trẻ. Một tay bà vắt tóc cô, tay kia ra sức lực kéo tay cô ra và tát rất mạnh vào mặt cô. Đúng. Cô nàng đó đó là cô ấy, là người một thời anh yêu thương, ôm ấp. Hầu như câu chửi rủa từ người lũ bà đó cùng từ những người dân xung xung quanh đập vào tai anh, nhức nhối.

" bé điếm, mày chết đi.... Dám bu bám theo ck bà à.... Mày và đúng là thứ cặn buồn chán mà."

" dòng thứ này sẽ không đáng để cứu...." "Cặn bã...."

" Sao bọn chúng nó còn chường mặt ra phía bên ngoài xã hội nhỉ...."

"Chỉ biết đổ lỗi mang đến hoàn cảnh...."

....

Anh bật cười, cái giá cho đồng xu tiền em tìm được chỉ do vậy thôi đấy. Em thấy không, cho anh còn thấy khinh thường em nữa là người khác. Cúi đầu nhảy chìa khóa, anh không còn muốn can thiệp vào cuộc sống cô nữa rồi. Một giờ đồng hồ hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của anh quay trở về nơi cô đã đứng.... Cô lấy sức đẩy người lũ bà đó ra, nhưng mà lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh. Cô bị đẩy ra đường, một mẫu ô tô bất thần lao tới cấp thiết tránh kịp sẽ tông vào cô. Cô nằm đó, huyết cứ không hoàn thành chảy, ướt đẫm khía cạnh đường. Đẩy cửa xe thật mạnh khỏe anh chạy tới vị trí cô, đưa 2 tay run rẩy nâng cô dậy.

Anh quan sát cô đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến cho việc gọi tên cô cũng thật nặng nề khăn.

Cô chú ý anh, ánh nhìn mờ đục, chuyển tay quờ quạng như ý muốn tìm một đồ vật gì đó.

" giúp em.... .......... Túi....... Xách ......" cô thều thào quan sát anh van nài.

Nhặt chiếc túi xách đưa mang lại cô, cô run rẩy mở túi xách, cơ mà sức cô yếu thừa rồi, đến dòng khóa kéo cũng cần thiết mở được. Gỡ tay cô ra, anh cúi đầu mở túi, bên trong không tất cả gì cả, ngoại trừ một cuốn sổ cũ kĩ và ố vàng, một tấm hình ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét. Ấn cuốn sổ vào tay anh, cô ôm lấy tấm hình ảnh rồi khẽ mỉm cười.

"Giúp ................ Em .............. Cứu vãn đứa....trẻ này..... được không?"

Không kịp nghe câu trả lời từ anh, đôi mắt cô dần khép lại, đôi tay vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, môi mỉm cười. Nụ cười sau cuối của một cuộc sống đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng nề hạt và cô đang ra đi mãi mãi....

Nhiều lúc anh cũng trường đoản cú cảm thấy bạn dạng thân mình là 1 trong người rét lùng. Kể cả lúc nhìn thấy cô nằm ở vũng máu đỏ, mang đến lúc nhìn loại xe cứu vớt thương chở xác cô đi hay nhiên anh không rơi một giọt nước mắt. Ngồi lặng lẽ âm thầm trong căn phòng không còn xa lạ của mình, mẫu áo sơ ngươi trắng anh khoác trên fan vẫn loang lỗ các vệt máu của cô.

Đưa tay giở từng trang sổ, đường nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc thuộc, từng dòng, từng dòng, hầu hết tâm sự của cô ấy chất chứa trong bốn năm hiện lêntrước đôi mắt anh.

Ngày.... Tháng .... Năm.....

Hôm ni anh đi, em về lại tòa nhà của họ mà sao thấy trống vắng quá. Thật sự em không thích như vậy chút nào, tuy nhiên em vẫn sẽ đợi. Em hứa có thể đấy!

Ngày.... Tháng.... Năm....

Lâu lắm rồi không nghe được tin tức gì tự anh vậy mà lúc nghe tới được lại là tin anh lấy vợ. Em thiệt sự hoang mang và sợ hãi lắm, đắn đo có phải tin hay là không đây? nhưng anh yên tâm, em sẽ hứa sẽ đợi thì cố định em sẽ đợi....

Xem thêm:

Ngày.... Tháng.... Năm....

Hôm nay em thấy khó tính trong người quá, đã mấy ngày nay không thể ăn được gì cả.

Em nhớ anh, nếu anh tại chỗ này anh đã chạy ngược chạy xuôi cài thuốc và thức ăn cho em. Hạnh phúc chỉ như vậy thôi tuy nhiên sao lại ngắn ngủi vậy hả anh?

Ngày.... Tháng.... Năm....

Em có thai rồi, đáng lẽ ra bắt buộc vui nhưng mà sao quan yếu cười nỗi,nước đôi mắt cứ không dứt tuôn ra. Bao gồm con, tuy nhiên em như vậy làm thế nào nuôi được con đây, làm thế nào báo mang lại anh biết đây.... Em bổng tủi thân, tủi thay cho tất cả con của mình....

Ngày.... Tháng.... Năm....

Bụng em ngày dần lớn, em nên nghỉ học thôi, ước mơ của em chắn chắn chỉ hoàn toàn có thể được đến như vậy. Tuy vậy cũng thiệt may, có tín đồ nhận em vào làm tạp vụ trên một quán ăn, lại thêm một bài toán nữa nhằm em hoàn toàn có thể kiếm tiền download cho con một ít đồ nào đó khi nhỏ ra đời.

Anh à, bao giờ anh đang trở về hả anh?

Ngày.... Tháng.... Năm....

Hôm nay tự nhiên lại ngã, quan sát máu rã ra không chấm dứt em hại lắm, em không muốn mất nhỏ đâu.... Đi khám thì tất cả vẫn ổn, ko có gì cả, em mừng mang đến phát khóc anh ạ,. Về tối nay lại đau không chịu được, em vỗ nhẹ và rỉ tai với nhỏ ’thương bà mẹ thì đừng làm bà mẹ đau nữa nhé, làm xong xuôi việc này người mẹ sẽ về cho bé nghỉ ngơi mà’. Đúng là bé của anh, ngoan lắm, em hết đau ngay lập tức. Rất có thể với em hiện giờ là hạnh phúc.

Ngày.... Tháng.... Năm....

Con ra đời rồi anh ạ, trông dễ thương lắm.

Nhìn nhỏ ngủ ngoan trong tay bản thân em lại thấy đôi mắt cay cay, mong gì anh ở chỗ này để bế con. Có một lần thôi....

Ngày.... Tháng.... Năm....

Sinh nhật bé tròn hai tuổi, dẫu vậy ông trời lại tặng ngay con bản thân món quà độc ác quá anh ạ. Nó đã không tồn tại bố, không được sống không thiếu vậy mà giờ đây lại mắc ung thư máu. Phải làm sao hả anh? Em nhìn nhỏ mê man vào cơn sốt, nhìn các vết bầm tím trên fan con nhưng không thể thay lòng. Đến giờ đồng hồ phút này em không thể mạnh khỏe được nữa rồi....

Vệt m.áu bên trên tấm ga trắng khiến đầu óc anh quay cuồng. Lan yên lặng, quấn dòng khăn vào nhà tắm xả nước cùng khóc. Tuấn ngồi yên ổn lẽ, thất thần mặt giường. Anh ngạc nhiên Lan vẫn là cô nàng trong trắng.

Ngày đó, cô là sinh viên mới ra trường, ngạc nhiên bước vào đời. Rứa tấm bằng xuất sắc trên tay, cô đi gõ cửa ngõ từng doanh nghiệp nhưng họ từ chối vì trang bị họ đề xuất ngoài tấm bằng tốt là tởm nghiệm, nhưng lại một sinh viên mới ra trường chưa đi làm việc thì mang đâu ra tởm nghiệm.

Đang thất thểu định về cơ mà đi ngang qua công X. Đứng vị trí kia đường chú ý ngắm nó một lúc, cô nghĩ bụng, cứ nộp thêm cỗ hồ sơ nữa, bao gồm mất gì đâu, ko được thì bản thân lại tiếp tục kiên trì xin việc tiếp.


ADVERTISEMENT

Nghĩ vậy đề xuất cô đi cấp tốc đến công ty X để nộp đúng giờ hành chính không chúng ta nghỉ câu hỏi mất vì đồng hồ đã điểm 5h kém. Lúc đã hớt hải chạy thì cô thúc vào anh, khiến cho anh đổ hết ly café vào áo.

Cô tất tả xin lỗi, mặt bi hùng như gửi đám, anh vô cùng bực bản thân nhưng nhìn vẻ mặt của cô anh phì cười. Cũng may là anh gồm thêm áo dự trữ ở phòng có tác dụng việc, cô nói lý nhí:

Để em đền rồng tiền mang đến anh, nhưng hiện tại em không có đủ tiền, anh đến em số tài khoản được không ạ. Em sẽ gửi chi phí vào đó.

Anh vờ vịt nghiêm mặt, áo này đắt lắm cô gồm đền nổi không? Cô bối rối, rồi anh hỏi cô mang đến đây có việc gì, cô mải xin lỗi anh cơ mà quên mất trách nhiệm chính, nhìn đồng hồ thì đã hết giờ. Cô âu sầu nói:

- Dạ em nộp làm hồ sơ xin bài toán nhưng không còn giờ mất rồi”.

- Cô gửi đây, mai tôi nộp góp cô, vì tôi làm ở đây, tôi đã lấy tin tức của cô trong hồ nước sơ để còn liên lạc đòi lại tiền mẫu áo sơ mi.

- Anh cũng thao tác làm việc ở trên đây à

- vậy cô suy nghĩ sao tôi lại ở đây

- Vâng

*
ADVERTISEMENT

Cô yêu anh trong lần đầu đụng mặt, sự thanh lịch đẹp trai địa điểm anh khiến cho cô bị hấp dẫn (Ảnh minh họa)

Video sẽ HOT


- gắng cô có định chuyển hồ sơ hay là không đây?

- Dạ…thế anh nhớ nộp giúp tôi nhé, anh đến tôi xin số điện thoại cảm ứng để còn luôn thể liên lạc để trả tiền áo.

- Thôi khỏi, tôi sẽ chủ động gọi cho cô

- Vâng, chũm em xin chào anh

Cô thất thểu ra về, anh quan sát theo bóng cô, rồi anh mỉm cười. Quay trở lại phòng thao tác anh xem hồ sơ của cô, anh cũng thấy nể các kết quả học tập của cô.


ADVERTISEMENT

Hai ngày tiếp theo cô được trao vào làm, cô ngơ ngác rồi nhảy lên mừng rỡ. Cô bất ngờ khi anh là giám đốc của công ty này. Hầu hết ngày tháng kế tiếp cô cố gắng nỗ lực hết sức để gia công việc, mái ấm gia đình cô trở ngại nên buộc cô phải cố gắng thật nhiều. Cô còn bà mẹ già tí hon đau cùng em nhỏ tuổi đang đi học. Hằng ngày cô vẫn siêng năng đi thăm bà mẹ sau tiếng làm, mẹ cô bệnh tật nặng.

Dần dần anh để ý tới cô những hơn, quan sát kỹ khuôn khía cạnh của cô bao gồm ẩn vết nỗi buồn, cô cao ráo, xinh đẹp nhưng lại lại giản dị. Anh thích điều đó. Cô không giống với những thiếu nữ anh đã từng có lần học, những người dân kia lúc nào thì cũng son phấn lòe loẹt, ăn mặc h.ở h.ang, mở miệng ra là lời ong bướm, vì thế nên xưa nay anh chẳng chú ý tới phụ nữ tính đến khi gặp gỡ cô.

Rồi một hôm cô xin nghỉ, anh không thấy láng cô đâu. Anh mang vờ ra bên ngoài để coi nhân viên thao tác thế nào dẫu vậy thật ra là ngó nghiêng xem cô có đi làm việc không? Anh hỏi trường chống thì họ thông tin cô xin ngủ phép một hôm có vấn đề đột xuất.

Anh thấy lo ngại và hụt hẫng khi thiếu vắng cô, vì ngày nào cô cũng lon ton chạy xuôi chạy ngược, thỉnh thoảng cô ôm đụn tài liệu nhờ anh ký. Cô thao tác rất hăng say và tất cả hiệu quả. Cô cũng không bao giờ quên cảm ơn anh đã nhận cô vào làm, nói đúng hơn là cô coi anh như ân nhân của mình.

Nhận tháng lương đầu tiên, cô chuyển anh nhị triệu trả tiền dòng áo. Anh nói mon lương đầu tiên nên anh mang lại cô nợ, khi nào được tăng lương hãy trả. Cô vẫn nhất định trả anh, anh cụ phong bì và để vào phòng bàn tuy vậy anh chưa bao giờ động vào số tiền đó bởi đó là tiền lao hễ tháng đầu tiên của cô. Anh định để đấy sau đây tìm cớ thưởng lại mang lại cô.

Dần dần anh thấy giận dữ vì ngoài ra anh đang có tình cảm cùng với cô, anh bảo cô đi theo anh để tiếp khách, cam kết hợp đồng sau giờ có tác dụng vì lý do công việc, nhưng mà thật ra anh toàn chuyển cô đi ăn, đi dạo quanh thành phố. Cô đành tấm tức gật đầu, anh hành cô đủ thứ, tuy vậy hành theo phong cách ngô nghê. Thời điểm nào cô định phản nghịch đối thì anh bảo chính là mệnh lệnh, anh sẽ trả thêm chi phí làm ko kể giờ đến cô. Cô suy nghĩ đến chị em và đành im re gật đầu.


ADVERTISEMENT

Anh mong muốn thấy dòng mặt nóng tính của cô, điều ấy làm anh khoái chí.

Họ cứ thế bên nhau, đề cập nhau nghe về nhiều chuyện t.uổi thơ. Cô kể đến anh nghe về t.uổi thơ của cô, anh ngắm nhìn cô khi cô say sưa kể. T.uổi thơ cô lớn lên vào nghèo hèn dẫu vậy cô được trải qua số đông điều mà anh chưa một lần được nếm trải tự nhiên anh thấy hâm mộ t.uổi thơ ấy.

Họ cứ lặng lẽ âm thầm bên đời nhau như vậy, chia sẻ nhau nhiều điều về cuộc sống, tuy nhiên cô chưa từng nói cô có người mẹ bị bệnh đang ở viện vị cô sợ anh thương sợ hãi cô hoặc trợ giúp cô.

Rồi một ngày, anh đãi đằng tình cảm cùng với cô, mà lại bị cô từ bỏ chối. Anh rất bi thảm nhưng vẫn kiên cường theo đuổi vị anh biết trái tim bạn muốn gì. Còn về phía cô, cô yêu thương anh từ ánh nhìn đầu tiên, nhưng lại thân phận cô cùng anh khác biệt quá, sao cô dám leo cao được. Cô âm thầm nhìn theo láng anh: “Em xin lỗi”.

Có một lần, anh say rượu, anh đã cưỡng hôn cô, đúng khi đó cô bé theo xua đuổi anh bấy lâu nay thấy được. Cô ta điều tra về cô và gặp mặt cảnh cáo bảo cô kị xa anh ra.

Sau nụ hôn đó, cô tránh phương diện anh, cô còn lo công việc và lo chăm lo mẹ yêu cầu không muốn bất kể điều gì ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của chị em con cô.

Cô tránh khía cạnh anh, rồi tin tức anh yêu thương cô cũng mang đến tai bà mẹ anh, vì chưng cô kia vốn thân thiết với chị em anh, ngày như thế nào cô ta cũng tải cho chị em anh đầy đủ thứ để mang lòng. Bà ấy sẽ tìm gặp cô và nội dung thủ thỉ ắt hẳn người nào cũng đoán được.

Cô lặng lẽ xin nghỉ câu hỏi khi anh đi công tác, anh về thông tin và phân phát điên. Anh đi lục tìm cô khắp nơi nhưng cô sẽ chuyển vị trí ở. Cô yêu anh nhưng mà cô thiết yếu nào mang đến với anh được, thân phận cô quá nhỏ bé. Tình thương đó làm thế nào vượt qua đầy đủ sóng gió đã chờ, cô xin việc ở khu vực khác mà lại lương bọt bèo hơn siêu nhiều. đồ vật cô cần hiện giờ là tiền, bà bầu cô đang đề xuất tiền để mổ khối u đến mẹ nếu không mẹ cô vẫn sớm ko qua khỏi.


ADVERTISEMENT

Còn chút hi vọng cô có muốn mẹ cô được mổ, tuy thế số tiền khủng như vậy cô kiếm đâu ra bây giờ. Cô bấm máy điện thoại tư vấn cho anh, anh mừng rỡ, anh hỏi cô sẽ ở đâu, hỏi dồn dập.

Cô hẹn gặp mặt anh, anh bao bọc lấy cô, cô gỡ tay anh ra cùng nói:

- Đêm nay em hoàn toàn có thể bán thân mang lại anh không?

- Em nói vớ vẩn gì vậy Lan

- Em mong muốn anh trả em 100 triệu

- Em, em cũng chỉ là loại con gái đó thôi sao? Em chạm mặt anh chỉ nhằm nói câu kia ư?

- Đúng vậy, em gặp gỡ anh chẳng phải vì nhớ nhung hay gì cả, em chỉ việc tiền của anh thôi

Anh tát cô, một cái tát như trời giáng

- chi phí ư?

- Đúng vậy, em chỉ việc tiền. Anh gật đầu đồng ý lời đề xuất của em được không? Xin anh

Anh điên tiết kéo cô lên xe cùng tới một khách hàng sạn sát đó, anh xả thân cô như nhỏ thú còn cô nhắm nghiền song mắt, chịu đựng anh t.ra t.ấn, nước mắt chảy sống khóe mi.


ADVERTISEMENT

Anh buông cô ra:

- Em còn…trinh sao?

*

Tôi yêu thương em (Ảnh minh họa)

Vệt m.áu bên trên tấm ga trắng khiến đầu óc anh tảo cuồng. Lan im lặng, quấn mẫu khăn vào nhà tắm xả nước với khóc. Tuấn ngồi lặng lẽ, thất thần mặt giường. Anh không ngờ Lan vẫn là cô nàng trong trắng. Tuy vậy thâm trung khu Lan, ngoài vấn đề cần tiền nhằm mổ cho bà bầu ra thì cô tình nguyện trao đồ vật “ngàn vàng” đó mang lại anh. Tình yêu cô dành riêng cho anh cũng lớn không hề thua kém anh, chỉ tất cả điều cô không thể mừng đón hay bộc bạch với anh.