Hồi ký song đôi (NXB Hội bên văn) là một trong tập sách độc đáo.

Bạn đang xem: Những tình bạn đẹp trong lịch sử việt nam

Không những kể lại chuyện đời mình, Huy Cận còn viết cả cuộc đời của Xuân Diệu.


*
Huy Cận (trái) và Xuân Diệu chụp năm 1940 tại sài Gòn

cuộc sống của nhì thi sĩ khủng được lồng vào với nhau như hình cùng với bóng. Tình bạn ấy tồn tại trên văn đàn như một sự sắp xếp từ muôn kiếp trước.

thời gian đang dự tiệc nghị hòa hợp tác văn hóa truyền thống tại Dakar, thủ đô hà nội của Senegal, bất thần nhà thơ Huy Cận trào huyết mũi, ngất đi. Ai nấy hầu như hoảng hốt. Sự cụ này xẩy ra vào thời gian 7 giờ đồng hồ 40 ngày 18.12.1985, sẽ là lúc tại Hà Nội, nhà thơ Xuân Diệu vừa tắt thở. “Điều mà fan ta điện thoại tư vấn là thần giao cách cảm là có thật”, Huy Cận ghi nhớ lại.

Cả nhị quen thân nhau từ thời gian còn học tập ở trường Quốc học (Huế). Thường mỗi chiều sau giờ đồng hồ học, chúng ta rủ ra sảnh cỏ phía đằng sau trường đi bộ và phát âm thơ mới sáng tác lẫn nhau nghe. Vừa chia sẻ mà cũng vừa góp ý, “rút kinh nghiệm” nhằm cải thiện trình độ về thơ. Bất thần trên Báo ngày này (số đầu năm mới năm 1938), Huy Cận không thể tinh được khi thấy bài bác thơ Chiều xưa của bản thân mình được đăng. Đây là giữa những bài thơ cơ mà Huy Cận đang gửi riêng đến Xuân Diệu.

Rồi Xuân Diệu lại viết bài giới thiệu Thơ Huy Cận cũng đăng trên Ngày Nay, bao hàm đoạn vô cùng nồng nhiệt: “Huy Cận! Một trung tâm hồn quan trọng quá, nồng cháy mặt trong, rụt rè bên ngoài, hay nói nhớ và hay làm cho thinh, nhằm men lòng càng rạo rực rộng nữa...”. Khi Huy Cận in tập thơ đầu tay Lửa thiêng năm 1940, cũng chính Xuân Diệu viết tựa, gửi gắm một tình cảm sâu lắng, chân thành: “Đời xưa tất cả một fan thi sĩ lành như suối nước ngọt, hiền đức như loại lá xanh; ngay gần chàng, người ta cảm nghe một nỗi hòa vui, như đứng giữa thiên nhiên, vai trung phong hồn thơ thới”.

cuối năm 1939, Xuân Diệu với Huy Cận sinh sống căn gác 40 sản phẩm Than (Hà Nội). Bây giờ, lấp Toàn quyền tất cả mở hội thi tuyển một trong những tham tá ngành yêu đương chính, nói nôm mãng cầu là “nhà đoan” và đầy đủ ai thao tác làm việc gọi là “Tây đoan”.

Xem thêm: Cách Không Cho Người Khác Xem Lịch Sử Chỉnh Sửa, Cách Ẩn Lịch Sử Chỉnh Sửa Trên Facebook

Xuân Diệu bàn cùng với Huy Cận: “Ta cứ đi thi coi sao, nếu đậu đạt được đồng lương nhằm yên thân về cuộc sống, thì làm cho thơ mới thoải mái được, bắt đầu theo ưng ý văn chương của bản thân được”. Đúng thế, vày cả hai đang sinh sống trong thực trạng mà Xuân Diệu đang thốt lên chua chát: “Nỗi đời khốn cùng đang giơ vuốt/Cơm áo không nghịch với khách hàng thơ”.

sau thời điểm nộp đối chọi và thi đậu, Xuân Diệu được vấp ngã làm viên chức làm việc Nha Thương chủ yếu tỉnh Mỹ Tho. Theo Huy Cận: “Về sau, tôi new hiểu ra rằng, sở dĩ cơ quan ban ngành thực dân Pháp chỉ định anh Diệu ra đi vì bọn chúng nghi rằng nhóm làm Báo ngày này là một nhóm hoạt động cách mạng kháng Pháp, chúng nó tách bóc nhóm này được chừng nào tốt chừng ấy mang đến chúng”.

Khoảng thời hạn này, thi sĩ Thơ thơ bao gồm gửi tặng ngay tác giả Lửa thiêng xấp vải nhằm may bộ quần áo mặc mùa hè. Huy Cận xúc động bái tạ bằng bài xích thơ, bao gồm câu: “Mở thư một sáng giá buốt lùng/Hai chiều vải dệt tao phùng Huy - Xuân/Dọc ngang tơ chỉ gần kề gần/Đi về mấy dạo hai thân một hồn/Một mai ta bị tiêu diệt xin chôn/Hai ta gần kề cạnh xương luồn qua xương”.


Từ chức về sống thông thường với bạn

rộng ai hết, Huy Cận hiểu rất rõ những bức xúc, ngậm ngùi của Xuân Diệu lúc “phải dính vào cái khổ nhục cơ mà sống”, quan yếu còn xúc cảm để làm thơ nữa. Phát âm được nỗi lòng của chúng ta trong trường hợp “Bỗng dưng thi sĩ hóa Tây đoan”, Huy Cận siêu áy náy. “Cho nên những khi tôi thi đậu kỹ sư canh nông và bước đầu đi làm, gồm tiền lương (trong thời gian đó tôi vẫn tiếp tục vận động cách mạng bí mật), thì tôi mời anh về sinh sống với tôi trên Hà Nội. Anh Diệu tấn công điện mang đến tôi: Diệu trường đoản cú chức được chưa?, thì tôi trả lời tức khắc: từ chức ngay với về Hà Nội”. Vậy là đầu năm mới 1943, anh Diệu thôi làm Tây đoan, về thủ đô cùng sống với tôi nghỉ ngơi số đơn vị 61 sản phẩm Bông, hai người ngân sách chi tiêu chung một đồng lương của tôi” (Huy Cận - Hồi ký song đôi).

trở về với lúc ở Dakar, khi xuất xắc tin Xuân Diệu mất, Huy Cận tiến công điện tín nhờ cất hộ về ban tổ chức tang lễ đề nghị: “Thế nào thì cũng chờ tôi về rồi hãy chôn chúng ta tôi”. Bao gồm thêm chi tiết này nữa, Huy Cận kể: “Xe tang gồm về qua nhà 24 Điện Biên Phủ, dừng lại mươi phút để anh Diệu thăm ngôi nhà trước lúc về an nghỉ. Xe cộ tang vừa đi qua thì bát hương trên bàn thờ cúng anh Diệu bốc cháy. Và lạ lắm, sau khoản thời gian anh Diệu mất tối 18 thì cả chùm hoa Ăng-ti-gôn trước đơn vị anh héo khô hết, trong những lúc đó cũng chùm hoa Ăng-ti-gôn nhà lân cận vẫn còn tươi tắn”.

với tình các bạn tri âm, tri kỷ cùng Xuân Diệu nửa vậy kỷ, Huy Cận cho biết là “hương trầm lan từ chổ chính giữa hồn đồng điệu”. Và từ trước năm 1940, với tình bạn ấy, thi sĩ Lửa thiêng sẽ thốt lên chân thành, domain authority diết: “Hỡi ai đó, có nhớ lòng Huy Cận/Gọi gió trăng mà lại thỏ thẻ lời trên/Rất mến yêu, xin nhớ call giùm tên/Rất an ủi của người sử dụng chàng: Xuân Diệu”.

Bài viết liên quan