Những ngày cuối năm, gồm có sự thấu hiểu đến lạ, có cả mọi sự thay đổi và nỗ lực. Thời gian chẳng mong chờ ai cả mà lại mỗi phút qua đi.

Bạn đang xem: Nhật ký tình yêu buồn


*

Đó là phần đông ngày tươi đẹp mà người ta hay gọi nó là tuổi trẻ, như 1 cơn gió nhè nhẹ tương tự những giờ thở dài, chỉ một cái ngước lên rất cao hay cúi đầu xuống, thanh xuân cứ thế mà trôi một phương pháp tồi tội, sống lưng chừng.


*

Giá như ta đừng nói chia tay, thì chắc hầu như nơi em mong đi sẽ sở hữu anh đi cùng. Những dự định cùng nhau sẽ không hề phải dở dang. Phần đông lịch trình anh đã lên sẽ không còn nằm trong cam kết ức.


*

“Cô 1-1 hẹn ta bất cứ bao giờ có thể mà lại không bắt buộc ngỏ một lời mời trước, cứ đâm thật rất mạnh vào tim làm tín đồ ta ngơ ngác một lúc rồi bắt đầu kịp vạc giác, à… hóa ra là cô đơn.”


*

Tôi vẽ nỗi nhớ của bản thân mình bằng hồ hết câu chữ rời rộc rạc lộn xộn, bằng văn phong lảm nhảm bế tắc. Vị tôi chần chờ vẽ nỗi nhớ núm nào, làm rứa nào nhằm nguôi đi nỗi lưu giữ về người…


*

Tận thuộc của tung vỡ người gồm biết là gì không? Là ngày dài vẫn trôi dẫu vậy ta chẳng có nhau mặt đời. Lời nói dối đáng buồn nhất là lời nói mà người ta ngang nhiên nói dối nhằm ngụy trang đi cái cảm xúc


Loay hoay bên mảnh kí ức thật gần tuy nhiên hóa ra đang là dần cũ, nó cứ khiến cho tớ cảm xúc nao lòng nệm vánh...


Người kỳ lạ ơi…, có lẽ rằng thành phố này quá đổi không quen cho hai ta đứng cạnh nhau. Bao gồm ngày ngồi cạnh nhau kể lẫn nhau nghe tâm tư tình cảm tình cảm của cuộc sống mình


Rồi ngày nào đó bọn họ cũng đang ổn cả thôi, ổn với cái thời gian hiện tại cơ mà lại bức rứt cùng với thời tx thanh xuân sai thời điểm


Bởi “nhân duyên” là vì trời định tốt lòng bạn vì nhau cơ mà thành… vì vậy nếu tất cả “thương nhau” xin đừng nhằm đó !!!


Có những xúc cảm của một người nào đó sở hữu lại cho mình suốt cuộc đời này các bạn cũng sẽ...


Tuổi con trẻ cứ như một trận mưa rào, bỗng đến rồi đột đi chỉ trong cái chiều bi lụy lấp ló sau ô cửa. Tuổi trẻ cũng giống như những giờ đồng hồ thở dài, chỉ một cái ngước lên rất cao hay cúi đầu xuống...


Chúng ta không còn trẻ, nạm lấy đâu ra dư thời gian để tìm hiểu hết bạn này đến tín đồ khác. Nói thẳng ra thì không phải không tồn tại mà là lười, lười phải ban đầu lại từ đầu, lười bắt buộc tìm hiểu… Rồi lại sợ không hợp, thế lại tốn thêm thời gian…


Chỉ yêu cầu em quay sống lưng đi… anh cách tiếp, hay chỉ việc mình buông tay một xíu. Vậy là lạc mất nhau giữa sử dụng Gòn, vậy là trở thành fan dưng trong cuộc sống nhau. Sài Gòn nói bé dại nhưng không…


Chúng ta luôn luôn tiếc nuối phần đa thứ sẽ qua đi, sẽ tuột ngoài tầm tay với. Tình yêu cũng vậy, nó giống như những người các bạn dắt tay cùng đi bên trên mỗi phần đường ngắn dài khác biệt của cuộc đời...


Thời gian thiệt sự rất khủng khiếp, là thứ lấy đi tuổi thơ hồn nhiên đầy mơ mộng của mình. Vùi tủ đi những mối quan hệ lập lòe đang chớm nở...


Cuộc đời của con người thật khó hiểu với cũng thật kỳ lạ lẫm, có nhiều khi bạn dành không ít thời gian để chuyển đổi một xem xét nhưng mãi chẳng thể biến đổi được. Nhưng bao gồm đôi khi chỉ cần một câu nói, một ánh nhìn đơn giản đi về cuộc sống thì mọi chuyện sẽ khác...


Định mệnh – là dòng thứ đã cho mình gặp nhau giữa cái thành phố sài gòn rộng khủng này, đã cho ta cảm nhận được cái hạnh phúc này theo từng năm tháng. Nhưng chúng ta, phần lớn con fan bình thường luôn mắc phải những sai lầm bình thường...


Trong đời, ai cũng có song lần muốn cho thời gian quay trở lại. Cơ mà chẳng phải là việc tiếc nuối một khoảnh khắc, một lời nói, một quyết định, tuyệt điều gì còn dang dở, đôi khi chỉ là niềm yêu thương nhớ chính mình lúc ấy...

Xem thêm:


Hé khung cửa sổ để ngắm nhìn và thưởng thức thành phố. Dưới ánh năng lượng điện đèn, phần lớn hạt mưa trở đề xuất lóng lánh nhưng có vẻ nặng nại hơn. Dòng fan cứ cầm vội vã cơ mà chạy mưa, mặc đến từng cuộn nước ập bửa vào khía cạnh nhau. Có lẽ về nhà là điều mà tín đồ ta ao ước đợi...


Và ta lại ước ao bốc khá khỏi cái thành phố chộn rộn này, chỉ việc một time thôi, được về cùng với nhà, với cái nơi ấm cúng đó. Ngủ trọn một giấc. Thở hầu hết từng nhịp. Để ta biết mình không có gì chơi vơi và ngột ngạt…


Hôm nay, chỉ vô tình thôi, mình nhìn thấy cầu tp sài gòn lẫn trong trận mưa nhẹ nhàng đầu thu. Qua size kính vốn mờ nhạt của chuyến bus thân quen thuộc, ni lại thêm nhòe đi bởi ướt, hầu hết thứ đối với mình – sao 3d đến thế...


Mưa làm con thấy đơn độc quá… mẫu tuổi này vẫn chưa tìm cho khách hàng được một bờ vai để tựa, một bàn tay ấp triều mến, thân thương. Những tình cảm chỉ nên loại cảm xúc chóng tàn, nhoáng qua


Có hầu hết ngày, nỗi buồn lấn chiếm hết trung ương trí tôi. Bi thiết đến nỗi nhìn gì cũng thấy ghét, làm gì cũng thấy chán, chỉ ý muốn chết đi đến xong. Tôi thường chuyển tay lên trán, ngước mắt lên xà nhà rồi cứ lang với với một đống quan tâm đến hỗn độn vô hình...

Hơn 2 năm không liên lạc, từ bây giờ biết tin anh về bên nước, tôi không biết lòng mình buộc phải vui hay ai oán nữa. Cảm hứng của tôi hôm nay bồi hồi nặng nề tả vô cùng. Cầm điện thoại đi lại vào phòng băn khoăn có nên người ta gọi cho anh không? Cũng chưa biết anh đã vắt số smartphone chưa nữa, sẽ bao lâu cụ rồi cơ mà. Tôi cũng mơ hồ nước không rõ liệu lúc tôi hotline tới làm việc đầu dây vị trí kia có câu hỏi đầy không quen "Ai đấy?" ko đây? Đầu óc tôi đầy rẫy đông đảo hoang mang, vị tôi sợ những thứ...

*
Liệu hình láng em có đủ sức níu kéo chút tình yêu ít ỏi vào trái tim của một người lũ ông ?

Gặp anh rồi liệu tôi bao gồm dám đứng trước khía cạnh anh không? Sau mọi gì tôi đã làm, đa số gì anh đã chịu tổn thương bởi tôi? Tôi trái thực không xứng... Tôi lấy tư giải pháp gì nhưng đòi gặp mặt lại anh? và anh có tại sao gì bắt buộc vẫy tay kính chào hỏi khi thấy được tôi cơ chứ? thân hai cửa hàng chúng tôi còn quan hệ gì nữa đâu? 1 lâu đài cát vun đắp bao lâu ở đầu cuối cũng chỉ mất chưa đầy 1 phút để những nhỏ sóng tạt đổ, và tình yêu... Thì cũng như vậy...Tôi mở chiếc đồng hồ mà mon trước tôi đã mua để khuyến mãi anh trong thời gian ngày hôm nay. Dẫu vậy rồi tôi vẫn lại không đi, vì sao thì các vô kể. Thôi, coi như số mày không tốt, đành để mày ngủ một giấc nhiều năm trong mẫu hộp u ám này vậy. Rồi tôi chứa nó vào trong chống kéo, trong tim tự hỏi đo đắn đến lúc nào nó new lại được lôi ra...Trước kia khi tình yêu của chúng tôi vẫn ra mắt một cách êm đềm cùng đẹp đẽ. Mà lại 1 người ở Việt Nam, 1 bạn lại sinh hoạt tận Lon don. Tôi dù sao cũng chỉ là một trong cô gái nhỏ tuổi bé có trái tim yếu ớt đuối, sợ bị cô đơn, sợ hãi sự xa cách. Một tình yêu ko được vun đắp tình cảm thường xuyên liệu có được bền vững. Tôi bắt đầu nghi hoặc tình yêu của mình. Rằng liệu tôi gồm đợi anh được sau 3 năm không gặp? Rồi ở bên đó tận 3 năm, liệu hình trơn tôi tất cả đủ sức níu kéo chút tình yêu rất ít trong trái tim của một người lũ ông ?Không...Tôi không đủ can đảm chắc... Tình thân giữa chúng tôi liệu gồm đủ mãnh liệt để kéo dãn 36 tháng? nếu sau khoảng thời hạn đó, chúng tôi chia tay... Thì tôi sẽ như vậy nào? lúc ấy tôi 24 tuổi, liệu còn biết đến tình yêu là gì nữa không? E rằng cơ hội đó trái tim của tớ đã trở đề xuất chai sạn rồi.- từ bây giờ em thi tốt chứ ? gồm làm bài được ko ?- Cũng tạm- Tôi uể oải trả lời anh qua headphone- Sao thế? Em có tác dụng không xuất sắc à - Giọng anh trở buộc phải lo lắng- chắn chắn qua thôi anh ạ ! Em ghi nhớ anh quá ! Còn bao lâu nữa hả anh ?- 35 mon nữa em yêu ạ ! Anh cũng nhớ em lắm!- Anh nói dối, ở mặt ấy mấy cô Tây chẳng như vedette ý chẳng nhẽ anh tệ tới mức không lọt được vào mắt xanh cô như thế nào !- haha, em đùa không thế? có mà tại anh ko màng gì cho tới mấy cô đó ấy. Bao gồm em là đủ, anh không yên cầu gì hơn nữa- Anh chỉ tốt nịnh, mà lại anh nói demo xem, anh yêu thương em chứ?- Hỏi vớ vẩn- Thì anh cứ trả lời đi- tất nhiên là có, nắm mà cũng bắt buộc hỏi. Em thiệt là...- Vậy anh hứa sẽ chờ em chứ? À không, ý em là anh vẫn chỉ yêu mình em hiện giờ và lâu dài chứ? chúng mình đang kết hôn cần không?- Đúng thế, em bao gồm cần anh nghĩ luôn luôn tên bé chúng bản thân không?
Thế rồi cửa hàng chúng tôi lại trao đổi chuyện về tương lai. Bàn xem đang chụp hình ảnh cưới ở phần nhiều đâu, tổ chức hôn lễ khu vực nào, đặt bao nhiêu bàn... Rồi sau thời điểm lấy nhau shop chúng tôi sẽ phân chia công việc ra sao... Nghĩ về tới chuyện kia thôi là 2 đứa chúng tôi đã thấy hào hứng lắm rồi. Những mẩu truyện đó giúp cửa hàng chúng tôi thêm tin yêu vào tình yêu với tương lai của cả hai hơn. Tôi sẽ núm gắng duy trì tình yêu tốt đẹp ấy.Anh đẹp mắt trai, đk tốt, học vấn lại cao, tôi chẳng còn ao ước gì đảm nhiệm hơn nữa. Anh yêu tôi và tôi yêu anh, trong bối cảnh và thời gian này thì bởi vậy là đủ. Hãy cứ yêu nhau như mai là ngày tận thế đi !!!Nhưng tình thương đâu cứ chỉ nói yêu thương nhau suông thôi là đủ? Tôi ghi nhớ cái cảm giác hạnh phúc thời mới yêu
, những cái nhìn quan tâm và những chiếc ôm thiệt chặt anh dành cho tôi. Khoảng thời gian ấy thật đẹp mắt biết mấy, lãng mạn biết mấy. Tôi đựng nó vào trong cuốn nhật ký kết để hoàn toàn có thể tưởng nhớ lại mỗi lần nghĩ về anh. Lúc đó tôi như một nàng công chúa đang đắm mình vào vào một rừng hồng thơ mộng.Tạm gác lại chuyện của vượt khứ, tôi cấp cuốn nhất ký của bản thân lại. Tôi lưu giữ anh biết mấy và lại chẳng thể làm được gì. Dạo thời hạn này anh bận ôn thi, chắc hẳn rằng phải thức đêm làm bài bác tập rồi sáng ra lại vùi mình vào vào đống sách vở và giấy tờ trên tủ sách trường. Có lẽ tôi lúc này trong trái tim anh bé bé dại như một hạt cát, còn trái tim tôi vẫn thực sự trống trống rỗng biết chừng nào...Tôi là 1 trong những đứa đàn bà vô tứ và không thể nào nhốt bản thân trong sự gò trườn của cũi lồng tình yêu. Đến bé chim bị nhốt lâu trong lồng còn mong muốn được giải thoát, được bay lên khung trời cao rộng tê vậy thì vì sao gì nhưng tôi lại ko thể tự do thoải mái khi không tồn tại anh mặt cạnh? Tôi ý muốn được gặp mặt gỡ bạn khác để lấp đầy đi nỗi đơn độc liệu có gì là không đúng trái? Suy cho cùng bọn họ cũng vẫn chỉ là bạn thay thế, còn anh bắt đầu thực sự là fan tôi yêu. Tôi ở mặt họ nhưng trái tim tôi tất cả anh, trái tim tôi yêu thương anh... Có lẽ rằng là được, chắc rằng là ko sao. Biết đâu ở khu vực trời Tây xa xôi kia anh cũng đang có tác dụng như thế??Tôi cuốn bản thân và trong số những mối tình vụn vặt ko tên. Tôi không cần phải biết họ có yêu tôi không, chỉ cần biết họ làm tôi vui với làm đậy đi khoảng chừng trống trong lòng mình.Bẵng đi một thời hạn dài tôi cùng với anh ko online nói chuyện với nhau nữa. Bao gồm lẽ lúc này anh đang bận rộn với gần như đống kiến thức đồ sộ của mình, còn tôi thì bận bịu với đều cuộc vui không bến đỗ. Tôi gần như quên đi sự lộ diện của anh trong cuộc đời mình. Tôi không còn nhớ rồi lại trách anh lý do lại rời quăng quật tôi nhưng mà đi cho tới một vị trí xa xôi như vậy. Sắp đến sinh nhật tôi rồi, liệu anh bao gồm còn ghi nhớ không? Nhẫn song anh thiết lập sinh nhật em năm trước, liệu vẫn còn trên tay anh?
Tôi tháo chiếc nhẫn anh trao thả vào ly rượu, nó sủi bọt...Liệu tình yêu của tớ có khi nào tan luôn vào trong ly rượu đó không?
Vẫn hiểu được tình yêu thì ko màng khoảng tầm cáchNhưng khoảng cách nào hoàn toàn có thể giữ vững được tình yêu?- - -Sinh nhật tôi, vẫn như hay lệ anh ta dẫn tôi đi Bar, vẫn nốc rượu say khướt, vẫn khiêu vũ nhót loạn xị cùng tiếng nhạc xập xình. Từ thời điểm nào mà tôi trở bắt buộc sa đọa đến gắng này vậy? nguyên nhân gì khiến tôi vươn lên là một con tín đồ khác như hiện nay ?? bắt buộc rồi, là anh... Thiết yếu anh. Tôi loạng doãi chỉ tay vào anh ta nói- lý do chứ? mến mà ráng này à? do ai nhưng mà em lại vươn lên là ra cầm này?
Tôi khóc, lần thứ nhất tôi khóc vị nhớ anh. Ngày này năm kia anh và tôi ở bên nhau,cùng thổi nến, cùng cắt bánh... Trên đầy đủ trang nhật ký chứa đầy đầy đủ cung bậc cảm xúc ngọt ngào, vậy sao 365 ngày sau nó lại tồi tệ mang đến thế? Xa anh, tôi không để ý lý tưởng sinh sống của mình. Xa anh, tôi trong khi đánh mất không còn đi hồ hết thứ...phải, tất cả mọi thứ.- Em sao thế? Em say rồi, nhằm anh đưa em về...Rồi tay tôi quàng lên vai anh ta, bước những bước đi vụng về, chệnh choạng, bé tim mát mẻ vì băng giá. Rốt cuộc, tôi vẫn luôn nhớ được anh. Rốt cuộc, tôi vẫn ko thể hoàn thành yêu anh. Và chung cuộc với tôi, anh vẫn luôn là tất cả. Người đang dìu tôi đi đâu bao gồm chút chân thành và ý nghĩa và địa điểm gì trong trái tim tôi chứ? Chỉ là 1 trong những kẻ thay thế không hơn. Tôi đúng là 1 con bầy bà lả lơi với mất dạy... Tôi cứ từ sỉ vả phiên bản thân mình suốt quãng đường về nhà. Giả dụ ở bên đó anh biết tôi thế này chắc rằng anh thất vọng lắm, liệu điều này có khiến cho anh chấm dứt yêu tôi không?
Về tới cửa ngõ nhà, trước mặt tôi là gương mặt nóng bức của anh và một bó huê hồng đỏ thắm. Tôi giật mình tỉnh lại quên rằng trước đó mình đã từng mê man vào cơn say. Tôi lo sợ không biết phải giải thích với anh ra làm sao với cảnh tượng bây giờ. Anh ghẻ lạnh quay lưng còn tôi xoay ra nỗ lực cầu xin anh giới hạn lại...- Anh nghe em giải thích đã...Anh tĩnh mịch 1 hồi cơ mà rồi lại bước tiến - đó là 1 điều kinh sợ vô cùng. Tôi như một cơn gió mỏng manh đang cố gắng níu giữ lại một dám mây đang đựng đầy tức giận. Tuy nhiên một chút mong muốn cũng không hề có. liệu hình trơn tôi bao gồm đủ mức độ níu kéo chút tình yêu ít ỏi trong trái tim của một người lũ ông ? - vào ngày sinh nhật tôi. Anh đi như chưa khi nào xuất hiện nay trong cuộc sống tôi vậy.

*
Tôi chưa từng biết rằng mình lại yêu thương anh nhiều đến thế.

Người ta nói hạnh phúc nhất là trong ngày sinh nhật của bản thân mình có tình nhân mình mặt cạnh, còn tôi lại là 1 kẻ gian khổ nhất trên đời.Tôi liệu còn phương diện mũi làm sao để thủ thỉ với anh không? Anh đang ngồi máy cất cánh nửa ngày chỉ muốn dành riêng cho tôi một gói quà sinh nhật bất ngờ. Còn tôi, buông lơi bên 1 người lũ ông khác trước mặt anh. Tôi như một bé mèo ăn uống vụng bị chủ nhân bắt gặp để rồi không lúc nào dám ngước khía cạnh lên đối lập với nhà nhân
Tôi 22 tuổi, vẫn đủ trẻ để đón chờ các cái sinh nhật của tuổi 23,24. Tuy nhiên tôi lại ko dám. Tôi sợ, sợ mỗi năm sinh nhật của bản thân mình sẽ lại ghi nhớ tới tội ác của cái tuổi 22. Tôi sợ khi phải nhớ lại phần nhiều giọt nước mắt đau tận thuộc từ trái tim mình trong màn đêm cô độc hôm ấy, sợ ánh nhìn giận dữ và thuyệt vọng của anh, sợ cả những bước chân dứt khoát của anh ấy bước thoát ra khỏi cuộc đời tôi nữa. Cùng tôi sợ trong cả chính phiên bản thân bản thân nữa. Tôi gớm rợn, từ bỏ thấy cắn rứt cùng với những bước tiến lầm lỡ của mình.2 lần sinh nhật tiếp theo sau đó tôi chỉ làm việc nhà, xem ti vi xong rồi tắt đèn đi ngủ, không dám đi đâu. Có khi nào khổ sở quá tôi lại ngã vào vòng tay của 1 gã trai kỳ lạ nào đó với tưởng tượng chính là anh không? Tôi sợ bạn dạng thân mình sẽ không còn kiềm chế được nỗi nhớ nhung về anh. Vì thế tôi chỉ ngoan ngoãn chứa mình vào 4 bức tường. Bên trên đầu nệm tôi vẫn đẻ cuốn nhật ký, thay vị những xúc cảm nồng nàn về tình yêu tôi viết trước kia, giờ nó chỉ từ là những con số đếm ngày anh với tôi thiết yếu thức không còn là gì của nhau nữa.789 ngày- đủ nhiều năm để tôi rất có thể quên đi một cuộc tình cũ, tuy nhiên tôi lại quan trọng quên, đúng chuẩn hơn là tôi không dám quên. Do trước cơ tôi không dám nghĩ rằng mình lại có thể yêu anh không ít đến thế.Hôm nay anh trở về nước, tôi lại nhốt mình sống nhà, không đủ can đảm đi đâu. Chắc rằng anh còn không ít người đáng để gặp hơn tôi. Mà cũng có khi anh vẫn quên tôi rồi.Đã lâu rồi tôi không về đơn vị thăm ông bà và cha mẹ rồi. Cả nhà tôi số đông sống ở thành phố cổ tấp nập fan qua lại, cũng muốn được về nhà cũng thật cực nhọc khăn, hơn nữa hôm nay lại là công ty nhật.- Uiii!!!!!!!!!!!!Tôi đơ mình bóp phanh,chiếc xe hư đốn của tôi vừa va bắt buộc làm tín đồ ta bị ngã. Tôi cấp vã xuống xe cộ đỡ anh ta vực dậy nhưng ko ngờ, tín đồ tôi va yêu cầu lại là anh...Quả nhiên, trái đất hình tròn.- Sao anh lại làm việc đây?- không khỏi bất thần tôi thốt lên hỏi- À... Thọ lắm rồi new về cần anh đi vòng vo phố cổ du lịch thăm quan thôi. Ngoài ra cũng không có gì biến đổi mấy em nhỉ?- Vâng, phố cổ mà!- mắt tôi đỏ lên khi chú ý anh với nghe anh nói, anh có biết rằng tôi nhớ anh lắm không?- Em sao thế?- Không,em không sau đâu mà- Tôi rước tay dụi mắt- Lâu không đi phải anh cũng bỏ quên đường rồi, từ nãy tới giờ số đông đi vòng vo quanh quần thể này. Có lẽ rằng lát nữa bắt buộc đi mua bản đồ cũng nên- Em rất có thể đưa anh đi được mà!- thiệt không?- Vâng!Em cùng với anh! Sẽ thuộc đi tham quan du lịch 36 phố phường
Tôi ngồi lên xe xoay sang anh nháy mắt- Anh mau lên đi, em sẽ giúp đỡ anh ghi nhớ lại con đường nước mình
Anh có vẻ như ngượng ngùng tuy thế rồi cũng ngồi lên xe. Tôi mỉm cười. Trước kia, chỉ anh lái xe chuyển tôi đi quành Hà Nội, còn tôi ngồi giáp phía sau, tay nhét vào bâu áo anh bi cha bi bô. Còn giờ, tôi lái xe, anh ngồi phía sau, phương pháp tôi một khoảng tầm trống. Shop chúng tôi im lặng như không gian trên yên ổn xe. Đôi dịp anh hỏi tôi trả lời, còn tôi thì không đủ can đảm hỏi, tôi nghĩ về mình ko đủ tứ cách- Em à- Giọng anh thốt nhiên trầm lại- Dạ- Tôi ngoan ngoãn trả lời- Em còn viết nhật cam kết không?- Thời đại này bạn ta dùng FB, còn em, vẫn lọ mọ làm bạn với cây bút giấy thôi. Bảo thủ lắm nên không?- nỗ lực à. May quá, anh gồm mua một quyển Nhật Ký tặng ngay em
, dễ thương và đáng yêu lắm, chỉ sợ em không viết nữa thì món quà của anh xem như là vô duyên thừa rồi!Tôi phanh xe bất ngờ đột ngột quay lại hỏi anh:- Anh download quà cho em sao?
Anh gật đầu, nhéo má tôi cười- Sao phải bất ngờ thế?
Cảm giác này sao cơ mà thân quen, thân cận thế... Tôi dấn món đá quý từ tay anh, nước mắt như chực rơi, mồm mấp lắp thêm nói lời cảm ơn tức tốc bị anh mắng:- new thế này nhưng đã xúc đụng phát khóc rồi, em chính xác là trẻ con.Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi vội vã mở cuốn Nhật cam kết mà anh tặng
. Tôi bất ngờ khi nhận thấy những sản phẩm chữ nắn nót nhưng mà anh viết ngơi nghỉ ngay trang nhất tiên:Em yêu,Anh xin lỗi, xin lỗi bởi vì đã vô trọng điểm với em như thế. Vô trung ương với tình yêu nhưng mà em đã dành cho anh. Lẽ ra anh không nên ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình mà xem nhẹ rằng lẽ ra anh cũng cần được quan tâm tới em, cho tới tình yêu với tương lai của chúng mình nữa. Anh chỉ biết yêu thương em một phương pháp vô tâm mà không thể làm được gì giống như các người đàn ông khác làm cho tất cả những người mình yêu. Chắc hẳn rằng em giận anh lắm, nhưng lại anh còn giận bạn dạng thân bản thân hơn siêu nhiều. Giá như anh đon đả em rộng chút nữa, hiểu mang đến em rộng chút nữa thì có lẽ tình yêu của bọn chúng mình vẫn đẹp nhất như lúc mới yêu em nhỉ? Anh bỏ đi, không phải vì thuyệt vọng về em nhưng là bế tắc về chính bản thân mình. Ngay khắp cơ thể mình yêu cũng không biết phương pháp gìn giữ thì rất có thể làm được gì? Anh chẳng lúc nào thích những mẩu chuyện ướt át nhưng em viết cả. Tuy vậy sao ấy nhỉ, bây giờ anh lại nhại lại em, viết ra những xem xét lộn xộn, lủn củn trong đầu mình. Chắc rằng là bị lây 1 chút tự em rồi đấy! hi vọng rằng đọc dứt em sẽ không còn cười anh sến súa nhưng mà hãy dấn lời xin lỗi thành tâm này của anh ý nhé! Số smartphone của anh không đổi, đọc ngừng nhắn tin lại đến anh nhé! Anh chờ tin nhắn của em đấy! yêu thương em J

*
Anh xin lỗi, xin lỗi do đã vô trung tâm với em như thế. Vô tâm với tình yêu mà em đã dành cho anh.

Những giọt lệ rơi vô tình có tác dụng ướt đẫm trang giấy. Tôi mang tay quệt đi 2 sản phẩm nước mắt sợ nếu như biết anh đã lại trách trái tim tôi ủy mị, yếu đuối mềm. Tôi nuốm điện thoại, bấm số của anh nhắn "Em cũng yêu thương anh, yêu anh nhiều lắm!"