Phòng trà ~^0^~Hương vị cuộc sống!Tạp nham, nói nhảm!Giới thiệu truyện! Vân thường tiểu nha hoàn! Hoa tư Dẫn! Tam Sinh Tam nắm – Thập Lý Đào Hoa

Truyện: Hoa tứ Dẫn

Chuyện hành thích Trần vương tôi đã lưu ý đến rất nhiều, làm người phải giữ lại chữ tín, tôi được Quân sư phụ tái sinh quay trở về nhân gian, sau thời điểm chết vẫn có thể viên tròn cầu nguyện mà lại suốt cả cuộc đời trước luôn luôn day hoàn thành tiếc nuối, vì thế bất luận thế nào cũng không thể nuốt lời, cho nên vì vậy nhất định buộc phải hành ưng ý Trần vương.

Bạn đang xem: Mộ ngôn hoa tư dẫn

Được quay trở về trần thế, với Diên Trăn đó là món quà, là đại ơn đại đức bắt buộc không báo đáp! lúc sinh thời thiếu nữ còn nguyện mong chưa thành, giờ đây được tái sinh thành Quân Phất, dành được ước nguyện cô bé từng nuối tiếc nghỉ ngơi kiếp trước, với cô, không còn điều gì khác viên mãn hơn.

Mộ Ngôn là tướng tá quân nước Trần, tôi biết, từ bỏ thượng cổ lương tướng trung thần tất cả người trung thành với xã tắc, bao gồm người trung thành với quân vương, tuy thế quả thực thiết yếu đoán tuyển mộ Ngôn thuộc các loại nào, không dám hình dung chàng sẽ nỗ lực nào trường hợp biết tôi sẽ giết quân vương vãi của chàng.

Quân Phất biết mộ Ngôn là tướng mạo quân nước trần nhưng cô gái lại không rõ thân phận chàng là ai.

Quân Vĩ cấm đoán cô biết chắc rằng sợ cô đau lòng, hại cô bối rối,day hoàn thành lựa chọn, chi bằng cứ để tự nhiên.

Quân Phất nhận đại ơn tái sinh, cô tất yếu phải báo, cô cũng tất yêu rõ mộ Ngôn là ai, sẽ thay nào. Vày vậy không để nam giới biết, toàn bộ chỉ là bí mật.

(Duy chỉ bao gồm Quân Phất đó là công chúa Diên Trăn, ngoài cô tưởng đó là kín đáo của bản thân thì vớ cả người nào cũng biết, chỉ nên không nói. -..-‘’)!

Trần núm tử đánh Dự, con bạn luôn khiến cho thiên hạ luân phiên như chong chóng, đằng sau tiếng thơm nhân hậu thánh thiện che che bao mưu mô hiểm ác, vậy cơ mà trên thiên tử bên dưới lê dân, ai cũng cho là thanh liêm bao gồm trực, trượng nghĩa, thủ tín, đóng góp kịch giỏi như vậy quả đúng là bậc quân vương bẩm sinh, nước Vệ bị khử dưới tay anh ta tôi trung khu phục khẩu phục.

Nhưng nói vậy thôi, thời gian đó Vệ đang hủ bại mang đến thế, bị diệt vì tay ai tôi cũng trung khu phục khẩu phục.

Dù chưa chính thức giáp mặt với những người mang tên sơn Dự, gắng tử è Quốc kia, nhưng trong lòng cô lại vô cùng bái phục con fan quyết đoán và trí tuệ cho vậy.

Nếu như chiêu mộ Ngôn biết được, chắc hẳn rằng mọi chuyện sẽ khác, nhưng ngoài ra y vẫn bị ám ảnh, bị rung động lúc thấy được bong thiếu nữ mặc áo trắng nhảy từ trường thành xuống!

A Phất đóng góp giả đàn bà Mộ Dung An chạm mặt Tô Hoàng, cô với mặt nạ giống chiêu mộ Dung An. Sự nghi ngại trong đánh Hoành hiện lên, hắn không tin tưởng nàng ta vẫn sống, nhưng lúc biết được đó chưa hẳn là nàng, đó là con gái nàng và hắn:

“Cha tất cả muốn chạm chán mẹ một lần tiếp nữa không, cha”.

Trường tìm rơi choang xuống đất, ông ta ngoảnh mặt đi, sắc mặt trắng bệch lộ vẻ nhức khổ, giọng khàn khàn: “Hai tín đồ rất như thể nhau”.

Nỗi khổ cực dày vò hắn, có gì đấy sụp đổ trong trái tim hắn. Hình ảnh người phụ nữ đứng trước hắn như một sự khảo vấn lương trọng tâm hắn xuyên suốt bao năm nay.

Ngoảnh mặt đi, ko thể liên tiếp nhìn, càng nhìn nỗi đau đã càng hiện nay hữu. Nỗi nhức âm ỷ suốt nhì mươi năm nay.

Thực ra trong suốt nhì mươi ba năm qua, hoàn toàn có thể nhận ra đánh Hoành chưa lúc nào quên chiêu mộ Dung An, nhưng mà nếu toàn bộ quay trở lại, quay trở về lúc Văn hầu vương vãi bức xay ông ta, liệu ông ta sau thời điểm trải qua bao gian khổ có tuyển lựa khác xa xưa hay không, quả thực tôi không đủ can đảm chắc.

Tôi không biết lòng tô Hoành cố nào khi mất chiêu tập Dung An, hơn nhị mươi năm không có cô, rốt cuộc hối hận nhiều hơn thế nữa hay yêu các hơn? tuyệt là ông ta không thể do dự nhằm tôi dệt mộng cảnh này chỉ cần muốn gặp lại cô một lượt rồi đoạn hay mãi mãi?

Sự thiệt đã minh chứng tất cả, A Phất dệt lại giấc mộng năm xưa.

Tô Hoành trở lại thời hạn hơn nhì mươi năm trước, ngày hắn rời khỏi nàng.

A Phất mang lại hắn thấy lại toàn bộ đã diễn ra trong sự thật. Hắn đã chọn lọc sống trong ảo mộng, sống cuộc sống “nhất nỗ lực trường an” như nguyện ước.

“Ta đang nói rứa nào? Nếu vẫn ra đi thì chớ quay trở lại, bắt đầu chưa vượt nửa ngày đấng mày râu đã quên?”.

“Ta vẫn không lúc nào xa nàng nữa. Ta đang sai một lần, không thể sai lần nữa”. Tay cô che mắt, khá ngửa đầu, nước đôi mắt lọt qua kẽ ngón tay, lăn qua má, từng giọt từng giọt lặng lẽ âm thầm rơi bên trên vai chàng.

Với tính cách của sơn Hoàng, bản thân nghĩ sự tuyển lựa này không thực sự sự đúng lắm, trường hợp sống trong giấc mộng, hắn có thực đồng ý?

Hay hắn đã tỉnh mộng, tìm lại khu vực lần đầu tiên hắn chạm chán nàng, cố gắng lấy kỷ trang bị còn còn sót lại của nữ giới là mẫu lục lạc giỏi hay cỗ phục y đỏ?

Cách xưng hô ta và cánh mày râu là biện pháp xưng hô tình phu thê của nhị người.

Nhưng thời điểm chết thiếu nữ lại coi hắn là đệ tử, cũng coi như thể lời đoạn tuyệt tình.

Cùng Quân sư phụ ra khỏi Hoa tư mộng của đánh Hoành, mãi ko thấy sư phụ nói gì, thực chất câu chuyện này coi như kết viên mỹ mãn, chần chờ sư phụ còn điều gì không hài lòng.

Có lẽ nguyên nhân là ông thấy tiếc nuối cho mộ Dung An, loanh quanh mãi cuối cùng Tô Hoành cũng hiểu rõ điều ông ta ước muốn nhất là gì, nhưng tuyển mộ Dung An lại không thể nhìn thấy.

Đó là sự việc tiếc nuối trong lòng Quân sư phụ cùng niềm nuối tiếc thương mang lại cuộc tình không kết quả cuối cùng này của thiết yếu A Phất!

A Phất mặc dù là thích khách tuy vậy đó cũng như một giao dịch thanh toán giúp họ vừa lòng niềm nuối tiếc nuối trong cuộc đời -> có tác dụng thánh sống :P!

Tôi chỉ bất ngờ lại thuận tiện đưa sơn Hoành vào Hoa bốn mộng như vậy, bạn dạng thân cũng thấy bái phục sự bình tâm cơ mưu của mình, mộ Ngôn nói từ lúc lấy quý ông tôi trở phải thông minh rộng nhiều, coi như chàng nói đúng.

Ngay cả lúc đứng trước nguy hiểm, cô vẫn suy nghĩ đến chiêu tập Ngôn, vẫn nhớ đến các lời đấng mày râu nói.

Mình do dự câu nói này còn có ẩn nghĩa gì không nhưng mà mình vẫn cảm thấy là bao gồm sự lien kết nào đó.

A Phất lấy mộ Ngôn, cô học được sự bình thản và cơ mưu của chàng. Dẫu vậy tính bí quyết của cánh mày râu lại giành được từ chính những người thân sinh của chàng. Gồm phải chính vì thế mà bao gồm phần làm sao đó khiến cho Tô Hoành không nghi hoặc gì cô?

Tô Hoành đã tìm kiếm được chốn trường an của ông ta, nhiệm vụ hành yêu thích Trần vương sẽ hoàn thành, tôi phải mau lẹ đến chạm chán Bách Lý Tấn đổi lại thân phận của mình, trở lại Bối Trung chờ đợi Mộ Ngôn, tôi cũng tìm kiếm được chốn ngôi trường an của mình.

Giờ đây, lời hứa hẹn đã thực hiện, ơn đã báo đáp, cô chỉ ước ao cùng chiêu tập Ngôn đại trượng phu sống cuộc đời bình an bên chàng.

Tôi nhìn được rõ người đó, thậm chí nhìn thấy rõ miếng thạch ngọc màu lam khảm trên chuôi tìm lóe ra muôn tinh quang lóng lánh.

Mộ Ngôn. Trong tích tắc trường kiếm chưa đâm vào ngực tôi, tôi vẫn nghe thấy giờ viên giao châu rạn nứt, hệt như một nụ hoa đùng một cái giật bản thân bừng nở vào màn tối tịch mịch.

Là trái tim địa điểm sâu thẳm trung tâm hồn cô rạn nứt hay là lực ngôi trường từ tìm quá mạnh?

Là biết được cô sẽ không còn thể mặt chàng hay do bao gồm tay phái mạnh đã vạc đứt mọt lien kết này?

Viên gian châu rạn nứt trước lúc trường kiếm tiếp xúc với ngực cô, là nỗi đau khiến cho cô ko thể mặt chàng. Một ranh con giới mỏng manh manh cô ko thể bước đến, tín đồ cô yêu, lang quân cô, mũi kiếm chàng đang chiếm lấy cuộc đời cô.

Một tay tôi cố chặt thanh lợi kiếm cơ hồ vẫn định đâm sâu hơn,.. Tuy vậy sinh mệnh mất thừa nhanh khiến tôi cơ hồ không tồn tại sức nhằm mở miệng,…

“Dám giả dạng thành thân mẫu mã ta nhằm hành thích cha ta, các ngươi tưởng trần quốc không còn ai để những ngươi thả phanh tung hoành ư?”.

Tôi cảm thấy mình như loại lá khô lay lắt đầu cành, không hiểu fan đó nói gì, âm thầm nghĩ chắc rằng đó là ảo giác, Quân sư phụ bị vây giữa đám thị vệ nhận thấy vậy, thét lên: “A Phất”.

Hoàn thành lời hứa, cầu nguyện duy nhất của cô ấy là được bên chàng.

Lúc này mới biết, ân nghĩa cô được ban lại bắt buộc trả giá bán đắt mang lại thế.

Mọi thiết bị thật mơ hồ.

Người cô yêu chưa hẳn vị tướng như thế nào cả, phái mạnh là nuốm tử sơn Dự, người khiến cô được mặc áo lông vũ, tuẫn tiết nơi tường thành, người khiến cô tiếc trong khoảng thời gian rất ngắn giữa nhãi con giới sống cùng chết, là niềm sung sướng khi cô được nhận đặc ân về bên nhân thế. Tín đồ thế tử trằn Quốc mà cô vẫn luôn khâm phục tận tâm, luôn giấu bí mật thân phận mình, bảo vệ cô lại chính là người trước khía cạnh cô, cô luôn luôn đợi thời khắc ở bên tín đồ đó trong cả kiếp….

Ánh mắt mờ dần, tôi thấy sắc mặt băng rét của mộ Ngôn đùng một phát trắng bệch, body chàng cứng đờ, bàn tay ráng kiếm dừng lại trên không, mũi tìm vẫn cắm trong ngực tôi, tôi đính bắp: “Mộ… Ngôn…”.

Thảo nào quý ông chưa bao giờ hỏi xuất thân của tôi, thấy bao điều kì cục về khung hình tôi cũng không còn ngạc nhiên, chính vì chàng biết, nam giới biết hết.

Ký ức lẹo vá, cô vẫn hiểu, thì ra tín đồ duy nhất lừng chừng lại đó là cô. Chỉ mình cô.

Suy cho cùng là do chàng hoài nghi tôi hoàn toàn có thể thật sự quan sát nhận vụ việc như vậy, nếu sớm gọi lòng tôi, nói thẳng với tôi con trai là sơn Dự, thì đâu cho nỗi xảy ra thảm kịch này? Âu cũng là ý trời. Cơ mà ý trời trái nhiên vô tình như dao.

Chàng bên cô, thân yêu cô, khiến cho thế sự rứa đổi, nhưng nam nhi lại không hiểu cô.

Hoặc là chàng hiểu rõ cô, nhưng cánh mày râu sợ, giả dụ như đi sai một bước, chàng có thể đánh mất cô mãi mãi.

Chàng không đủ can đảm đặt cược.

Khó nhọc giơ tay áo vệ sinh miệng, nhận thấy bàn tay khôn cùng mực thong thả của đại trượng phu giơ ra, hồ hết ngón tay run run lần cạnh bên đường viền trên trán bóc lớp phương diện nạ của tôi…. đại trượng phu làm rất rất lâu mới xong, phút giây lớp khía cạnh nạ rơi ra, tín đồ chàng run bần bật, sắc đẹp mặt white như sáp.

Giờ thì tất cả đã định, đấng mày râu luôn đảm bảo an toàn màu sắc đẹp nhất đời mình, cơ mà lại vô tình chủ yếu tay phái mạnh phá lỗi nó. Chỉ hoàn toàn có thể trách duyên phận ngắn ngủi, ý trời vẫn định.

Do sinh mệnh muốn manh, không ít lần tưởng tượng ra cảnh cùng đại trượng phu vĩnh biệt, ngạc nhiên lại như vậy này.

….thực ra tôi không hề nhát gan… Chỉ là không thích để tuyển mộ Ngôn thấy được tôi bặt tăm trước đôi mắt chàng, nhất định không được….không biết buộc phải nói gì, có bao nhiêu điều mong mỏi nói, mà lại tôi chỉ không đồng ý cười: “Em lừng khừng ông ấy là cha chàng, đừng hận em”.

Lúc này, đứng trước ranh con giới sinh sống chết, cô lại sợ. Nỗi sợ hãi ấy bởi vì chàng, cô từng hình dung ra bao viễn ảnh chia ly, nhưng mà lại ngạc nhiên nó chua sót mang lại vậy, ao ước nói cơ mà chả biết ban đầu từ đâu.

Là yêu xuất xắc hận dường như không thể biết nữa. (cảm nghĩ của cô ấy về tuyển mộ Ngôn nghĩ đến mình).

Tất cả phải ngừng ở đây sao? Viên giao châu đã nứt vỡ, cô cũng không thể liên tục bên chàng nữa. Chi bằng kết thúc tất cả.

Khi fan tôi hạ cánh vực, còn nghe thấy tiếng đấng mày râu thất thanh điện thoại tư vấn tên tôi, …. Thiết yếu ngờ tất cả lại dứt nhanh như thế, cuối cùng nước mắt vẫn trào ra…. Tiếng mũi kiếm cắn vào vách đá chói tai, tôi khó khăn há miệng: “Tại sao lại xua đuổi theo…”. Phái mạnh khàn giọng: “Em nói sẽ ngóng tôi sinh sống Bối Trung”.

Không vị dự, con trai nhảy xuống thuộc cô, cô là người bà xã duy nhất của chàng, là fan chàng mong mỏi sống trọn đời bình an. Cô chính là niềm hạnh phúc của chàng, cũng chính là nỗi sợ của chàng, nhược điểm duy độc nhất vô nhị trong chàng, và chàng bằng lòng.

Người con gái hứa đợi nam giới ở Bối Trung, đã ở ngay lập tức đây, ở kề bên chàng. Chàng chưa từng thất hứa với nàng, bạn nữ cũng chớ thất hứa với chàng. Giọng quý ông khàn lại, đại trượng phu đang sợ, hại rằng cô sẽ bỏ qua lời hẹn ấy.

Chàng ngắt lời tôi: “Tôi tin, tôi tin. Ngoan nào, chớ nói nữa, họ lên đã”. Sơn Dự là fan thông minh, khi tôi dancing xuống vực chắc rằng chàng hiểu, chưa phải tôi núm tình khiến chàng nhức đớn, cơ mà là không thể cách nào khác, nhưng mà vẫn thay nhảy xuống cứu vãn tôi, chưa lúc nào tôi thấy cánh mày râu tự lừa dối bản thân như vậy.

Chàng nói cô hứa hẹn đợi phái mạnh ở Bối Trung, chàng biết thực sự viên giao châu, biết nguyên nhân cô lại nhảy đầm xuống, là kẻ thông minh, đúng ra chàng cấp thiết nhảy xuống.

Sẽ chẳng thể chạm cho tới cô, chỉ việc chàng lưỡng lự giây lát,nhưng con trai đã không.

Tôi ôm cổ chàng, vùi đầu vào hõm vai chàng: “Nếu em chết, bao gồm phải đàn ông cũng ko sống nổi, vẫn muốn đi theo em?”.

Cánh tay quý ông nhẹ run, giọng run run: “Nếu mê thích tôi, em hãy sống tiếp, ở chúng tôi suốt đời suốt kiếp”.

Cô biết mình không thể bên chàng nữa, cũng không thích thấy chàng đau buồn nữa.

Tạo cho chính mình niềm hạnh phúc nhỏ nhoi thời gian này.

Nỗi sợ đánh mất cô gái lúc này.

Thời khắc này, cô cần quyết định, tất cả duyên ko phận sinh sống kiếp này, chỉ hoàn toàn có thể hẹn hóng kiếp sau.

…“Đừng lên vội, con trai cứ ôm em thêm lát nữa, quê nhà em gồm một thần thoại cổ xưa kể rằng, người ta sau khoản thời gian chết linh hồn vẫn còn, tất cả một nơi gọi là mong Nại Hà, các linh hồn tổ hợp ở kia để ngóng qua cầu, bên kia cầu là một trong nhân nuốm mới, họ điện thoại tư vấn qua ước Nại Hà là luân hồi”.

Một tay đại trượng phu giữ thanh kiếm cắn vào vách núi, tay tê ôm tôi lơ lửng trên không, xiết chặt cho nỗi như ấn sâu vào xương cốt, tôi khẽ nhích ra, nhìn vào đôi mắt chàng: “Nếu chính xác là có một địa điểm như thế, em vẫn chờ nam giới dưới chân ước Nại Hà. đàn ông sinh ra vẫn là quân vương của trằn quốc, chàng phải lập đại nghiệp, làm rạng danh buôn bản tắc. Ko nên ảm đạm vì tình. Chúng ta hẹn nhau cha mươi năm, sau bố mươi năm nam giới hãy mang đến tìm em, bọn họ cùng qua ước Nại Hà, bước đầu kiếp luân hồi, chưa biết chừng trong vạn kiếp luân hồi, bạn cũng có thể làm vợ chồng ở một kiếp làm sao đó”.

Lời thiếu nữ như kém dao xuyên tim, chưa phải nàng cầm cố ý có tác dụng tổn mến chàng, chỉ cần chàng tất yêu thuyết phục mình, cũng ko thể đồng ý đánh mất nàng.

Duyên phận liếp này, cô chỉ hoàn toàn có thể chờ hứa kiếp sau tiếp liền tiền duyên cùng chàng.

Ánh mắt nam nhi đau đớn, tôi ao ước giơ tay xóa đi nỗi khổ sở ấy, môi đại trượng phu chạm vào tóc tôi: “Nhưng nếu không tồn tại tôi, em sợ thì sao? nếu như không muốn thuộc tôi sinh sống cõi trần, hãy để tôi đi cùng em, đã đạt được không?”.

Chàng cụ ní giữ đem nàng, tại sao nào cũng được, chỉ việc nàng không buông xuôi, đàn ông nhất định ko buông tay, dương gian cũng được, thiên đường, địa ngục chàng cũng trở nên đi cùng nàng.“Thực ra không có chàng, em cũng trở nên không sợ……”.“Nhưng tôi sợ”. Phái mạnh khẽ ngắt lời tôi: “Không tất cả em tôi sẽ rất sợ”.

Cô lần khần chàng yêu mình cho vậy, cũng không nghĩ con trai sẽ làm cho vậy.

Tình yêu thương ấy cô cảm giác được, vày tình yêu thương ấy cũng là tình yêu thương cô dành cho chàng. Cô sẽ ở lại nhân gian làm cho cô hồn bước mặt chàng, đợi quý ông đi cùng cô thông liền tình duyên dang dở khu vực kiếp này.

“Vậy em không chờ đàn ông ở đó nữa, sau khoản thời gian chết em vẫn theo chàng, đợi đúng hẹn bố mươi năm, bọn họ cùng qua ước Nại Hà….”

Lưỡi kiếm lại cắm vào vách núi, chạm vào đá tóe lửa, đại trượng phu ôm tôi khiêu vũ lên phía bên trên một đoạn, giọng khàn đặc: “Không cần hứa hẹn đời sau kiếp sau, ta chỉ cần em đời này kiếp này”.

Chàng quyết định: suốt thời gian sống suốt kiếp chỉ cần nàng mặt cạnh.

Cô kiên quyết để tự bản thân chàng cách tiếp cuộc sống chốn nhân gian.

Cổ họng nghẹn ứ, đời này kiếp này trái thật ko thể. Tôi thay chặt dao găm trong tay áo, nhân lúc nam giới bung tín đồ bật lên, run run ham mê nhẹ vào cánh tay ôm tôi, cánh tay như xiềng xích kia bị đâm bất ngờ, lập tức buông ra.

“Hãy nhớ, hãy nhờ rằng em, nếu về sau thích cô bé khác, một mực không được nhằm em biết”.

Với cô, xa lánh chàng đồng nghĩa với câu hỏi phải từ quăng quật chàng. Quý ông sẽ quên cô, cô không muốn, chỉ mong sao chàng giữ lại chút nào đó về cô, nếu trong lòng chàng không hề riêng cô cũng đừng nên để con gái đau lòng. Chỉ cần chàng lưu giữ tới lời tạm biệt này, nam giới sẽ luôn ghi nhớ cô.

…nhìn thấy là vẻ mặt khổ sở không thể tưởng tượng của chàng, láng áo lam nhập nhòe nội địa mắt.

Tháng mười là mùa thu hoạch, tín đồ ta rước ngũ cốc ủ rượu, gần như cánh đồng lúa bao la dưới chân núi Nhạn Hồi, coi ra chiêu tập Ngôn trị bởi Vệ quốc cực kỳ tốt.

Những tưởng nước Vệ là nằm trong địa nai lưng Quốc, sẽ buộc phải chịu cảnh nô lệ, nhưng toàn bộ những gì cô bắt gặp lại trái ngược. Gồm chăng nam nhi vẫn nhớ lời nói năm xưa của cô:

Mặc dù sau cùng Tô Dự thắng, anh ta hoàn toàn có thể tùy ý cách xử lý Vệ quốc, dẫu vậy em thầm mong mỏi muôn dân Vệ quốc hoàn toàn có thể sống tương đối hơn bên dưới sự cai trị của anh ý ta.

Trên con đường trở về cô nghe, dân chúng bàn tán chuyện è cổ vương qua đời, núm tử sơn Dự kế vị, ngày làm lễ đăng quang cũng chính là ngày phong vương vãi hậu, nhưng ngự sinh sống ngôi è vương hậu cao niên lại ko phải là một trong những phu nhân đoan trang mà là một trong những linh vị bởi ngọc.

…trong chiếc sân bé dại xung xung quanh nở đầy hoa thiên quế, chàng từng nhăn nhó nói..: “Cô nương định nói là âm hôn? Nhưng tuyển mộ gia shop chúng tôi không thể tuyệt hậu, đa tạ thịnh tình của cô nương”.Mộ Ngôn, vì em không cam lòng, trước thời điểm vĩnh biệt đang dặn nam nhi như vậy, cho dù chết vẫn muốn độc chiếm chàng. Nhưng… tuy thế em chỉ duy nhất thời nói vậy thôi, nam giới không nên nghiêm chỉnh thực hiện.

Cô chuẩn bị cho tất cả, trở về cùng cat bụi. Vị trí năm xưa cô chạm chán chàng, nào ngờ sau bảy ngày nam giới quang, đêm đó đại trượng phu đã ở đây. Trên bạn chàng mang theo cấy thất huyền, y như hơn cha năm về trước cô gặp mặt chàng, chỉ khác đại trượng phu không đeo mặt nạ cơ mà thôi.

Vào dịp trăng lặn, tôi đang co tín đồ trong hõm đá sau phần đông chùm dây leo, nghe thấy bên ngoài cửa động có tiếng bước đi quen thuộc cùng ánh đuốc le lói, tuyển mộ Ngôn ôm cây lũ thất huyền, gặm bó đuốc trong tay vào vách đá, góc nhìn khắp cồn hồi lâu, quay fan ngồi xuống dòng bàn đá, nhằm cây bầy bên cạnh.

Ánh đuốc phát sáng khắp động, đàn ông vận áo chùng black như thuở ban đầu. Vẫn dáng hào hoa như chiếc đêm giữa hạ đầy sao, nhưng đôi mắt đen u sầu, nụ cười trên miệng thay đổi mất, nét khía cạnh xanh xao bệnh tật.

Chàng tạm dừng trên khoảnh đất trống thân động, cau mày cúi đầu ngắm nghía, đó đó là chỗ tôi dùng cành cây vẽ bức tranh tặng chàng, bây chừ không còn nữa.

Gặp nàng, chàng chưa từng quên. Nhìn bức tranh dung nàng, đấng mày râu mới nhận biết nàng đang lớn. Bức họa đồ trên đất năm nào nữ vẽ, nam giới còn nhớ rõ.

Nàng còn nhớ cây bút họa của nàng, chú ý bức nhỏ hổ nàng đàm phán với nhà quán, chàng đã nhận ra nàng.

Xem thêm: Tổng hợp 9 cách làm pizza tại nhà thơm ngon cực kỳ đơn giản siêu hấp dẫn

Rất lâu sau, như nghĩ ra điều gì, đấng mày râu sải mấy bước đến trước nệm đá. … con trai cúi xuống, ngón tay thon dài lần từng tấc bức họa đồ khắc trên đó, lát sau rảnh rỗi nói: “Vẽ hơi lắm, xem ra gồm tiến bộ, tôi vẫn nhớ bức họa đồ em vẽ bên trên đất khuyến mãi ngay tôi cũng không thực sự tồi. Kỳ thực tôi đã chú ý ra em định vẽ gì, chỉ là ước ao đùa em một chút”.

Có lẽ phái mạnh nhớ ra, cô từng nói cô vẫn đợi nam giới trong hang động, đợi phái mạnh trở lại. Mình ko ghi nhớ cô tất cả nói vẽ bức khác bộ quà tặng kèm theo chàng =.=, nhưng sự thực minh chứng cô đã vẽ, bên cạnh đó là bức tranh chàng. ( Ai biết phân tích và lý giải giúp bản thân nha)!

Tiếng bọn dìu dặt vang lên vào động, vầng trăng sẽ lặn cơ hồ lại mọc, đấng mày râu cúi đầu gảy đàn, dáng phong phú tự tại đó không ai hoàn toàn có thể bắt chước.

Giống như cha năm về trước, dưới ánh trăng…..

Trong ánh đuốc hồng một con bướm đỏ đắn đo từ đâu bay đến, đôi cánh dập dờn quấn quýt bên chàng, ngoài ra cũng hiểu phần đa thanh âm êm như nước rã tuôn ra từ cây đàn. Tiếng lũ chợt ngừng, khuôn mặt thẫn thờ của chàng đùng một cái chấn động, chỉ ra vẻ nữ tính quen thuộc. Bé bướm lặng lẽ âm thầm đậu bên trên ngón tay chàng, giọng con trai run run: “A Phất, bao gồm phải em không?”.

(Mình ko hiểu chân thành và ý nghĩa hình hình ảnh cánh bướm đỏ, chỉ biết hình ảnh này đã ảnh hưởng tình cảm của chàng lộ ra trước đôi mắt cô, với hình hình ảnh này cũng tương đối đẹp)!

“A Phất, gồm phải em không?”.

Mộ Ngôn, đại trượng phu trước nay logic lý trí, sao lúc này …..

Con bướm đậu một lát, vẫy song cánh mỏng manh định cất cánh đi, đàn ông nhổm dậy định phòng lại, trong lúc vội vàng chạm vào dây đàn, một chuỗi thanh âm ào ạt như nước trong nguồn phá đá trào ra, con bướm đỏ lại lạng lách một vòng rồi đậu xuống cây đàn.

….ngón tay chàng nhẹ nhàng gảy dây tơ, giọng lặng trầm đau đớn, khẽ nói: “Em ao ước nghe ta đàn? Vậy em ý muốn nghe khúc nào?”.

Chàng đùng một phát mỉm cười, thú vui thấm bi lụy của chàng hút hồn hơn bất cứ lúc nào, nhức như dao giảm hơn bất cứ lúc nào: “Vậy, tôi đã đánh tất cả những khúc nhạc tôi biết mang đến em nghe, được không?”.

Những lời cô bé nói trước đó chàng vẫn luôn khắ ghi sao? Chàng trước đó chưa từng quên sao? Ngày ấy, chàng không đồng ý âm hôn. Ngày ấy, cô nói ý muốn nghe khúc nào con trai biết. Ngày ấy, chàng lặng lẽ bỏ đy. Thì ra, chàng vẫn luôn luôn quan chổ chính giữa cô. Vì sao vậy? thời gian đó điều gì khiến cho chàng nhớ đến?

Tình yêu thương của con trai là bao nhiêu? khi dây tơ bám máu, nam nhi đang nghĩ gì?

…mặc cho dù từ trước tôi luôn mơ cầu như vậy, mơ được phái mạnh gảy cho nghe toàn bộ những nhạc khúc nam nhi biết, nhưng lại khi tối đến, nghe thấy tiếng lũ như nước nguồn không dứt đó, nhìn gần như dây tơ dính máu dưới tay chàng, lòng lại âm thầm day dứt, sao cánh mày râu biết vô số nhạc khúc như vậy.

Thanh âm vừa dừng, bé bướm đỏ đậu bên trên thân bọn chẵn một ngày đêm y hệt như được tạc trên đó đùng một phát giật mình, vỗ cánh liệng lách một vòng rồi cất cánh thẳng ra bên ngoài cửa động, mặc mang đến tiếng bọn lại vang lên như níu kéo. Mộ Ngôn vội vùng lên đuổi bắt, bị chiêu mộ Nghi phòng lại,… :

“Nếu đó và đúng là tẩu tẩu, tẩu ấy sẽ không còn bỏ ca ca một mình bay đi, nhưng mặc dù đó là tẩu tẩu, lẽ nào ca ca định sinh sống suốt đời cùng với một bé bướm?”.

(Đoạn này mình ko bình đk, bản thân ko hiểu ý nghĩa sâu sắc hình cảnh cánh bướm đỏ, ai góp mình ko? mình rất hy vọng biết)!

Mộ Nghi thiếu hiểu biết điều gì khiến cho chàng yêu thương cô mang lại vậy.

Trong cồn chỉ có tiếng đuốc cháy xèo xèo, giọng nam nhi trầm trầm: “Rất hay làm nũng, xuất xắc giận hờn, tốt khóc”.

Chàng con quay người: “Đó là lúc bao gồm ta sinh sống bên…”. Phái mạnh cúi xuống lầm lũi vứt cây bọn vào bao: “… đông đảo khi không tồn tại ta, nàng kiên trì hơn bất kể ai”.

Đúng quý ông yêu cô, nhưn chưa hẳn vì tính cách cô ngoài ra vì con bạn cô. Thời gian cô hóng chàng, tra cứu chàng. Hình ảnh nàng rơi từ bức tường chắn thành xuống, biện pháp cô hotline chàng dễ dàng là tiểu Lam,…đó là con bạn cô.

Con người trẻ em ấy, tấm lòng thực tâm ấy, công chúa nghĩa tiết ấy. Thiếu nữ thành Quân Phất, tuy vậy tính giải pháp cô, con fan cô sẽ dần khiến cho chàng nhận ra đó là fan chàng vẫn ngưỡng mộ, vẫn muốn chạm mặt lại sau cha năm.

Nước mắt nhập nhòa rồi tuôn như mưa xuống má, cũng không muốn lau. Một trận gió thổi tới, rẽ ra đều sợi dây leo trước mặt, tôi hốt hoảng nép fan về phía sau,…

Tình yêu của chàng mập quá, cô không thích chàng mong muốn để lại tuyệt vọng như mình. Chàng rất có thể nhớ cô, yêu cô, dẫu vậy thời gian sẽ giúp cô chữa lành dấu thương đó cho chàng, cô sẽ là cô hồn, yên lặng kề bên chàng.

Tôi là người chết, không yêu cầu nồi niêu bát đũa, cũng không buộc phải đốt lửa xua xua đuổi dã thú, lại thêm sức lực yếu dần, trước lúc chàng đến, tôi đã nằm lỳ hai ngày trong hốc đá….Mang mái tóc nhiều năm đẫm nước quay về, lại sững bạn nhìn thấy cô bé áo xanh đứng cạnh dòng giường đá cúi đầu chú ý vẽ gì đó trên giấy.

Như một sự định sẵn, vẫn có người ngơi nghỉ đây, nghe biết sự tồn tại của cô.

Bức họa vào tay cô tương đối run, chăm chắm nhìn tôi, lát sau song tròng black giàn giụa nước mắt: “Muội chần chờ tẩu là bạn hay là ma, bao gồm phải tẩu vẫn sống trong đụng này? dẫu vậy tại sao hiện thời mới xuất hiện, tín đồ tẩu cần gặp gỡ phải là ca ca của muội chứ”.

Lời nói hòa cùng nước mắt mến ca ca của tuyển mộ Nghi, sự trách móc ẩn trong lời nói. Tuy thế những khẩu ca này chính là sự công nhận chị dâu của mộ Nghi so với cô.

“Ngày tẩu rơi xuống vực, ca ca cũng khiêu vũ theo, ca ca mong đuổi theo tẩu, trường đoản cú vách núi lăn xuống dòng sông nước xiết, vùng vẫy tra cứu kiếm sau cùng chỉ vớt được cái áo tím của tẩu, lúc thị vệ search thấy, bộ dạng ca ca cơ hồ nửa mạng sống đã trở nên Diêm vương rước đi, dẫu vậy trở về hành cung tốt nhiên không nhắc đến tẩu nửa câu, sống nửa ngày liền bắt tay lo liệu tang lễ đến phụ vương. Ca ca xưa nay mặc dù gặp bất kể việc gì cũng luôn luôn điềm tĩnh, công ty chúng tôi đều tưởng ca ca chỉ với mê muội nhất thời, trong khi đã suy nghĩ thông, bất ngờ lo xong xuôi tang lễ mang đến phụ vương, ca ca tạm dừng hoạt động giam mình bố ngày trong phòng. Ngày đăng quang, tay bê linh bài của tẩu, đích thân để vào bảo tọa dành cho vương hậu sau lưng, tẩu nhất mực không biết, linh vị kia ca ca tự tay tạc suốt cha ngày không ngủ”.Tôi ngước góc nhìn trời, tầng ko thăm thẳm xanh ngắt bao la, mây trắng lững lờ. Đó là lỗi của tôi, là niềm bịn rịn của tôi, chàng không nên yêu tôi. Một fan sống yêu thương một fan đã chết làm sao có tương lai.

Lúc này có phải nàng tương tự như Dung Viên, phân biệt tình yêu thương ấy giành cho mình thừa lớn? “Tại sao tẩu vẫn không ngoái lại? …giờ đây bởi vì tẩu ngay cả kiếm ca ca cũng không thích động vào nữa, tẩu bao gồm động lòng giỏi không?”.

“Ca ca kiếm thuật cao ráo như vậy, chạm chán sự vậy ra tay cấp tốc như chớp, khiến cho hộ vệ tùy tùng xấu hổ. Cơ mà hôm đăng quang, bên trên yến tiệc gồm thích khách, rõ ràng rất có thể kịp thời kị mũi kiếm, ca ca lại… muội đi xem vết thương của ca ca, hỏi mãi, ca ca chỉ nói, ca ca dường như không thể sử dụng kiếm nữa. Sau này muội mới biết, vì chưng ca ca đang đâm nhầm tẩu buộc phải không thể chạm vào kiếm nữa. Lần này cũng thế, để kịp sinh nhật tẩu, khung người ca ca dù không bình phục, vẫn vượt ngàn dặm trở về núi Nhạn Hồi. Tuy vậy ca ca không nói gì, tuy vậy muội cũng nghĩ, ca ca cho đây hoàn toàn là vày tẩu. Vậy cơ mà tẩu lại nhẫn trung ương như thế, nhẫn trọng điểm đến mức ví dụ vẫn sống mà lại giấu ca ca, ca ca ngơi nghỉ trước phương diện tẩu, tẩu cũng ko lộ diện, tẩu nhẫn trọng tâm để ca ca…”.

Biết làm sao đây, chỉ hoàn toàn có thể khiến người ấy quên mình mà lại thôi. Tình thật đó là điều nàng không muốn nhất, tuy thế nàng không muốn chàng như Oanh ca, đau khổ trong ngóng đợi, kiếm tìm kiếm kẻ đang chết.

Rồi năm tháng đang xóa mờ đy vớ cả….

Hang cồn rất cao, lần đầu phát hiện tại thì ra trên đỉnh có rất nhiều chỗ bị xói mòn.

“Mộ Nghi, góp tôi một câu hỏi được không”.

Tý Ngọ là chỉ với giờ Tý đến bao gồm Ngọ, người lâm vào tình thế ảo mộng cần thiết thoát ra khỏi tình cảm đau khổ giày vò, tự bản thân thoát ra khỏi mộng cảnh, sau giờ đồng hồ Ngọ khi bạn đó thức giấc lại, phần tình cảm đó sẽ biến mất do bị ảo mộng thu hút. Nhưng ảo tưởng mà Hoa tứ điệu Tý Ngọ dệt ra không giống ảo mộng hay ở chỗ, mặc dầu người được dệt mộng không thoát thoát khỏi mộng cảnh, cũng vẫn tồn tại tính mạng, mang lại giờ Ngọ sẽ tỉnh lại còn mộng cảnh đã được tiếp tục ở một không khí khác.( Hix, phần này mình đọc sao thấy mơ hồ nước quá, chỉ phát âm là từ giờ đồng hồ tý cho ngọ người lâm vào cảnh ko thể thoát ra, chịu đựng sự khổ cực tình cảm >.

…phép thuật một khi triển khai thành công, tác dụng tương phản đối với người triển khai phép thuật sẽ rất lớn, bây giờ viên giao châu mà lại Hoa bốn dẫn ký kết thác đã vỡ vụn, công lực của phép màu cũng theo đó tiêu tan. Tất cả sẽ trở về mèo bụi.

Cô biết, tình yêu tuyển mộ Ngôn giành cho cô sâu đậm, dẫu vậy cô không thể để quý ông thêm đau khổ. Chỉ có phương pháp để chàng quên cô, thực tình nếu phái mạnh không yêu thương cô đến vậy cô một mực không để cánh mày râu quên cô.

Trước kia, tôi hy vọng để chiêu mộ Ngôn lưu giữ tôi, nhớ suốt đời. Nhưng mà nếu lưu giữ tôi chỉ khiến cho chàng đau khổ, chi bằng để đại trượng phu quên đi.

“Hai chân mạnh bạo Diệp đứng trên quốc thổ nào chỉ biết phục hầu người cường đại độc nhất vô nhị của quốc thổ đó, chúa thượng nếu không thích để to gan lớn mật Diệp hầu hạ, lại ban cho người khác, chi bởi hãy làm thịt chết bạo gan Diệp”.

Mạnh Diệp tất cả khuôn mặt khá tương đương cô, được chọn vào cung để phục hầu trằn vương. Tuy nhiên đây liệu có phải là cái bả hay không? Điều kia không quan liêu trọng, quan trọng đặc biệt là quyết định của chàng, chàng gồm vì cô gái có sắc đẹp giống cô nhưng mà chấp nhận? nếu như vậy tình yêu của đàn ông là gì?

Việc chọn bạo gan Diệp chị họ Diên Trăn, người dân có dung nhan giống cô nhất có phải vẫn có tin tức bị rò rỉ? Họ nghi ngại hay theo luồng thông tin có sẵn người è cổ Vương đó là công chúa nước vệ đang tuấn máu Diên Trăn? gồm phải bởi vì vậy nhưng đầu câu chuyện tác giả đã viết:

….. Nghĩa cử tuẫn ngày tiết của Diệp Trăn công chúa tuy vậy gây xúc hễ mãnh liệt, sau khoản thời gian lược vứt sắc màu sắc thần thánh và truyền kỳ, lại không khiến thiên hạ ghi nhớ lâu bởi thiên diễm tình oái oăm của cô gái với thế gian tử đánh Dự, mặc dù không ai biết thực hư thế nào.

Bỏ đi nguyên tố thần thoại chính là thiên tình sử tuyệt đẹp nhất Tô – Diệp.

“Vương hậu của trái nhân rất lôi cuốn ghen, thu nạp nàng rất dễ, dẫu vậy vương hậu sẽ không vui, bạn nữ nói xem, quả nhân nên khiến cho nàng ko vui hay làm cho vương hậu của quả nhân không vui?”.

“Bất luận vương vãi hậu không vui hay bạo dạn Diệp ko vui hầu hết không quan tiền trọng, đặc trưng là bệ hạ thuận theo trọng điểm ý của người”.

Tình yêu thương chàng giành riêng cho cô chưa hẳn nhan sắc, dù dạn dĩ Diệp có ở mặt chàng, cũng ko nghĩa lý gì cả.

Chàng nói chị em hay ghen. Phải. Cánh mày râu chưa quên lần người vợ giận đàn ông cùng cô gái khác sinh sống thanh lâu. Khẩu ca lúc trước của cô con trai vẫn duy trì trong lòng, dù duy nhất chút hiền khô với thiếu nữ khác, có lẽ rằng nàng sẽ ghen, rất có thể nàng sễ nhức khổ, với đấng mày râu nàng luôn ở cạnh bên.

“Hãy nhớ, hãy nhờ rằng em, nếu sau đây thích cô gái khác, một mực không được để em biết”.

“Tâm ý của vương vãi hậu là trung ương ý của trái nhân”.

Nhìn bóng chiêu tập Ngôn tránh bàn tiệc, tôi quan yếu kìm lòng, bước lên hai bước nhìn chàng. Đây là lần ở đầu cuối nhìn đấng mày râu trên đời, lại ra mắt trong màn tối với mấy ngôi sao 5 cánh tàn bên trên trời, chỉ nhận thấy bóng áo đen của chàng. Hoa thiên trúc trải đầy khía cạnh đất, như nở ra tự gót chân chàng, nhan sắc hoa ánh lên xiêm áo chàng, đẹp đẹp theo nhịp bước chân.

Ạch! Hình ảnh hoa thiên trúc là gì vậy mọi bạn >.Mộ Ngôn. Em sẽ luôn nhớ những ngày đẹp nhất của bọn chúng ta, nhưng mà đời này em không thể chạm chán lại đại trượng phu được nữa.

“Tẩu tất cả biết vừa rồi ca ca nói gì với muội không?”.

“Ca ca bảo ‘Đến hiện thời ta new cảm thấy A Phất đã từng đi thật rồi, quan sát thấy cô nàng giống cô ấy, ta ko nén nổi ý nghĩ, tại sao người chết không phải là bầy họ và lại là A Phất. Một mình cô ấy sẽ tương đối cô đơn, ta lại cần thiết ở mặt cô ấy, nếu chuyển những cô gái đó đến mặt cô ấy để thai bạn, đắn đo A Phất tất cả vui”.

“Choang!”. Tôi tuột tay tiến công rơi dòng cốc,…

Tôi luôn luôn cho là mình chưa đến nỗi đề nghị dùng mang lại nó, đa số bậc chi phí bối có kết cục bi lụy do tu luyện Hoa bốn dẫn, tôi biết khúc sau cuối họ hầu hết gảy cho chính mình, hơn nữa đa phần đó là Hoa bốn điệu Tý Ngọ.

Có phải những người dân luyện Hoa tư điệu Tý Ngọ phần nhiều là cách xong đời mình? nếu vậy chỉ có fan gảy đề xuất điệu Tý Ngọ mới chết? Còn bạn được dệt mộng thì không, họ đã chỉ quên đi cam kết ức?

Mơ quá nhiều mộng đẹp, ở đầu cuối có ngày chìm đắm trong các số ấy không bay ra được, kia là hoài bão của bé người, tuy vậy tôi không vì bạn dạng thân nhưng cũng đều có ước vọng, luyến tiếc trong tâm không thể nói ra.

Tiếng bầy dìu dặt thuộc lời chú chầm lờ lững vang lên, băng động về tối om đột nhiên bừng sáng, trong cảnh khu đất trời rung chuyển, một bóng trắng tự dưng nhiên xuất hiện trước mắt, bàn tay bị ai chộp lấy, bên tai vang công bố thét như giờ đồng hồ hổ gầm,…. Khi toàn bộ cơ thể đã lấn sân vào mộng cảnh vị Hoa tư điệu Tý Ngọ dệt ra, chân vừa đụng đất, ngấc đầu trái nhiên nhận thấy khuôn khía cạnh cau gồm của Quân Vỹ, cúi đầu lại thấy tè Hoàng nằm phục bên dưới chân.

Dù có làm gì, nhan sắc cô có đổi khác hay cô là fan chết, người bên cô đồng ý cô là bạn đó, Quân Vĩ. Huynh ưa chuộng ủng hộ bất kể hành rượu cồn điên rồ nào của cô, không đòi hỏi được đáp lại.

“Cha cùng huynh tìm muội mãi, lúc muội vui, dĩ nhiên không nên đến huynh, dẫu vậy khi muội buồn, A Phất, nguyên nhân không mang lại tìm huynh?”.

Chỉ tiếc, tình yêu của cô ý là chân thành, nó đang trot giành cho Mộ Ngôn. Dù Quân Vĩ là người luôn luôn bên cô cơ hội nhỏ, dù người đến sau là chiêu tập Ngôn nhưng thiết yếu Mộ Ngôn mới là kẻ làm rung đụng trái tim cô. Con trai là sắc màu cô mong muốn giữ mãi.

“… đó là ngày cuối cùng của muội, thực ra huynh nên coi là muội vẫn chết, bước đầu từ khi muội được tái sinh, …muội muốn dùng mấy ngày sau cuối này có tác dụng một vấn đề có ý nghĩa, huynh định ngăn cản muội sao?”.

….giọng khàn quánh của Quân Vỹ từ phía bên trên vọng xuống: “Không, huynh mang đến là để giúp đỡ muội”.

Nếu như người sáng tác cho thêm chút cảnh nào đó của Quân Vĩ với Diên Trăn có lẽ mình sẽ mong mỏi cuộc tình Vỹ – Phất hơn. Mà lại Quân Phất trước đó chưa từng yêu Quân Vĩ. Với cô, huynh ý không chỉ có là một “ca ca” giỏi mà còn là một trong người chúng ta lâu năm. Nhưng lại vui buồn, cả khi cô ghi nhớ nhung chiêu mộ Ngôn, tín đồ biết cũng chính là huynh. Một tri kỉ trong thâm tâm cô và Quân Vĩ đồng ý điều đó, hunh cũng biết địa chỉ mình trong trái tim cô, không ai hoàn toàn có thể thay vậy điều đó, và huynh thích hợp với niềm hạnh phúc bé dại nhoi đó.“….khi muội vui, tất nhiên không bắt buộc đến huynh, nhưng mà khi muội buồn, A Phất, nguyên nhân không cho tìm huynh?”.

Dù cô không muốn mọi người khổ sở vì cô, cũng không thích ai ngăn cản ra quyết định điên rồ này, chi bằng bỏ đi ko lời từ bỏ biệt toàn bộ đã kết thúc. Biết là vậy tuy nhiên Quân Vĩ vẫn hy vọng mình là nơi dựa duy nhất khi cô buồn, đau khổ nhất. Nam nhi sẽ luôn ủng hộ cô. Đó là vấn đề chắc chắn.

Khúc núm ca này là giai điệu cô dành cho chính chàng, chiêu tập Ngôn.

Giấc mộng hoa tư này, là của chàng.

Điều không giống là lần này, điệu Hoa bốn Tý Ngọ đã hỗ trợ cô khôi phục lại dung nhan và mọi tri giác, điều cô luôn luôn hằng mong mỏi mỏi.

…. Trong gương hiện lên một vầng trán white ngần, vệt sẹo khiến cho tôi bi quan khổ bao ngày đã phát triển thành mất, ngoài ra đã trở về thời hoàng kim, tuổi mười bảy đẹp tuyệt vời nhất của tôi.

Phải, đây là lúc tôi đẹp nhất.

Xưa nay, tôi luôn luôn muốn mộ Ngôn nhìn thấy tôi như vậy này. Trái là Hoa tứ điệu Tý Ngọ đem sinh mệnh của mình gảy cho những người khác, không ngờ lại rất có thể khiến tôi được vừa lòng ước nguyện của mình, tính mạng của con người này quả thật đổi không oan.

Cô đang để đấng mày râu thấy mình trong mơ.

Cả khi cơn mơ tan, cảm xúc chàng dành cho cô cũng về bên sương khói.

Thật bất ngờ cô đã gặp gỡ chàng sớm vậy, kia là hai năm sau sau thời điểm chàng gặp cô nghỉ ngơi núi Nhạn Hồi.

“Năm Trang Công đồ vật hai mươi ba”.

…. Sẽ là năm tôi mười sáu tuổi, nhị năm sau khi tôi gặp Mộ Ngôn ở núi Nhạn Hồi. Ánh đôi mắt lơ đãng đó chung cuộc là có nhận ra tôi mà lại lờ đi như ko quen, hay là hoàn toàn không nhận ra?

… nhằm tránh đi vào vết xe pháo đổ, vấn đề cần làm chỉ có một, đó là để chiêu mộ Ngôn hối hả yêu tôi. Mộng cảnh này có thể tồn tại mãi, nhưng mà tôi lại ko thể. Trong hiện tại thực, tôi vẫn còn sống được mấy tháng nữa, vào mộng cảnh tôi cũng còn ước chừng ấy thời gian sống. Nếu như trong mấy mon này tuyển mộ Ngôn chưa yêu tôi, sau cuối vẫn là kết viên Vệ quốc bị diệt, tôi vẫn tuẫn tiết, mộng cảnh này không mảy may cầm cố đổi, vậy tôi hà tất nên dùng ba tháng tính mệnh của mình đổi cho đại trượng phu Hoa tứ mộng Tý Ngọ.Mình bao gồm chỗ khó khăn hiểu, mộng cảnh rất có thể diễn ra mãi mãi dẫu vậy nếu vậy chiêu mộ Ngôn có thể sẽ mãi mãi không tỉnh mà mục đích cô có tác dụng lần này…..

“Huynh xuống dưới lầu được không, góp muội để ý vị khách đeo mặt nạ bạc, xem lúc nào đấng mày râu đi, thì ra ám hiệu cho muội”.

“Muội định làm gì?”.

…. ý định khi chiêu mộ Ngôn vừa thoát khỏi tửu lầu, tôi vẫn nhảy từ bỏ lầu nhì xuống, cố gắng rơi đúng vào tay chàng, gây tuyệt vời thật sâu với chàng. Đương nhiên cấp thiết nói điều đó với Quân Vỹ, rất có thể anh ta sợ hãi tôi gặm thẳng đầu xuống đất, sẽ phòng cản cấm đoán tôi triển khai ý định… Tôi nghĩ một lát rồi nói thật với anh ta: “Người đó đó là Mộ Ngôn”. Tay Quân Vỹ khá run, tất cả vẻ chăm chú nhìn cốc trà vào tay, tôi tưởng anh ta đã mải suy nghĩ, ko nghe thấy tôi nói, ngạc nhiên mãi thời điểm sau, anh ta chỉ đáp gọn gàng lỏn: “Được”.

Là người bạn từ nhỏ, Quân Vĩ đoán ngay lập tức cô định làm cho gì. Nhị chữ “Mộ Ngôn” cất lên khiến cho huynh khá run có thể vì độc nhất thời bất ngờ không đam mê ứng, gồm thề bởi vì huynh ấy hơi nhức lòng, nhưng mà theo mình chắc rằng vì huynh ấy không mong gặp mặt được tuyển mộ Ngôn sớm như vậy.

….. Cả khung hình đã cất cánh khỏi hành lang cửa số rơi thẳng xuống quan yếu nào kiểm soát, mà chiêu tập Ngôn bên dưới lại không thể có làm phản ứng. Tôi sẽ nghĩ rất nhiều phương thức và tứ thế tiếp đất, trái thực ko nghĩ mang đến sẽ rơi trực tiếp vào bạn chàng. Vừa hét lên “Cẩn thận” thì mùi thơm mai thanh khiết sẽ thoảng qua mũi, đầu va vào ngực ai, bao gồm tiếng nói vui vui như cười cợt vọng xuống: “Cô nương mới cần cẩn trọng một chút”.

Câu nói này làm mình suýt đọc nhầm là của chiêu tập Ngôn _ __’’. Hóa ra lại là của Công nghi Phỉ.

Nóng lòng hy vọng gây ấn tượng với tuyển mộ Ngôn tuy nhiên lại khiến cô dềnh dang như năm nào nhưng mà thật sự bất ngờ ngã vào tín đồ chàng.

….trong đầu mê mải nắm nhớ câu cầm đầu đã suy nghĩ ra trong những khi uống trà…một câu mở màn sao để cho vừa nho nhã lại vừa khiến cho mình không bị mất giá. Nhưng chưa kịp nhớ ra, người đó đã định buông tay thả tôi xuống đất. Tôi buột mồm nói: “Chàng không muốn chịu trách nhiệm sao?”.( Đấy đúng là hậu đậu mà, cả phương pháp nói nữa, giống trẻ con và xứng đáng iu thừa “(*….,*)’’ )

“Dám hỏi cô nương trên hạ sao buộc phải chịu trách nhiệm?”.

“Ở nước bọn chúng tôi, các thiếu nữ chưa xuất giá trường hợp không cẩn thận bị bọn ông va vào, tuyệt nhất định đề nghị lấy người bọn ông đó, nếu không chỉ có có nước từ vẫn. Nam giới vừa ôm tôi thì phải phụ trách đến cùng”.

….tôi vẫn đợi phản ứng của mộ Ngôn, đến khi con trai rót đầy bố chén rượu, new nghe một giọng dịu tênh: “Quân cô nương là người nước Vệ, sao tôi không nghe nói nước Vệ bao gồm tập tục đó?”. Tôi bỡ ngỡ vội ngửng đầu: “Chàng, đấng mày râu còn lưu giữ tôi?”.

Tôi có cảm hứng môi đấng mày râu hơi nhếch lên sau lớp khía cạnh nạ, như nghĩ ra điều gì: “Muốn không nhớ cũng khó…”.Câu nói nè có hàm ý =.=’’! Là ý chê Diên Trăn thì buộc phải >.

“Chắc có người cùng đi cùng với cô? tín đồ đâu?”.

“Chẳng bao gồm ai, tôi đi một mình”.

“Đi tìm huynh”.

“Chắc phái mạnh không biết, suốt 2 năm qua, tôi đã tìm chàng, vừa rồi bị ngã là vì nhìn thấy đại trượng phu xúc động quá…”.“Giả sử tôi mong mỏi gả tôi cho chàng, chàng có ưng không?”.

không những mất điểm vị dàn diễn viên “kém sắc”, “Hoa tứ Dẫn” còn khiến người theo dõi tức anh ách vì diễn biến bị "biến tướng".


Sau khi bộ phim Hoa Tư Dẫnchuyển thể từ tiểu thuyết thuộc tên của Đường Thất Công Tử được chiếu trên màn ảnh nhỏ, các tín đồ nguyên tác đã dậy sóng vị những tình tiết bị thay đổi đến vô lý. Cùng soi những điểm trừ khiến người xem xoay lưng với Hoa Tư Dẫn.
Theo nguyên tác, từ nhỏ Diệp Trăn (Lâm Nguyên) đã theo sư phụ với sư huynh sống ẩn dật. Đến năm 16, 17 tuổi, công chúa nước Ngụy mới quay về cuộc sống nhung lụa ở hoàng thất. Là một người ở ẩn tu dưỡng, Diệp Trăn tất cả hiểu biết sâu rộng. Khi Vệ Quốc rơi vào tay giặc, cô đã đưa ra nhiều kế sách nhưng đều bị bác bỏ bỏ. Sau này, nước mất thật, vào thời khắc nguy kịch, vua phụ thân đã phải đi cầu cứu con gái nhờ hiến kế. Đến khi vua nhận ra thì đã vượt muộn, Diệp Trăn biết ko thể cứu vãn nổi tình thế nên đã gieo mình tự vẫn để bảo toàn danh nghĩa. Vệ Quốc mất, Diệp Trăn cũng ko còn, đó là tiết nghĩa của một công chúa. Ngược lại với nguyên tác, biên kịch lại xây dựng hình tượng Diệp Trăn là tội nhân vong quốc, do Mộ Ngôn (Trịnh Gia Dĩnh)nên đã phản nghịch phụ vương. Cô trả giá bán bằng bí quyết nhảy xuống thành Tuẫn Quốc. Từ một tiết nghĩa công chúa cao quý, thanh liêm, Diệp Trăn đã biến thành một tội đồ của đất nước.

Bài viết liên quan