*
Dương Thâm cố tình dành ra nửa ngày, hứa hẹn anh cùng cả nhà uống trà. “Anh Dương, xin lỗi vì đã đi đến trễ, trên đường hơi kẹt xe.” Nguyễn Tấn ngượng ngùng nói, vừa bước vào vừa tháo dỡ áo khoác: “Giao thông ở hàng Châu càng lúc càng giống Đô Thành rồi.” “Không sao, tôi không vội, đa phần tìm cậu để thì thầm phiếm mà.” Dương thâm nám rót trà cho anh, cũng rót cho mình. Nguyễn Tấn ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì mà cần yếu nói ở công ty thể” “Chuyện công việc thì nói ở công ty, việc riêng thì nói với nhau ở bên ngoài tiện hơn.” Dương Thâm cẩn thận quan gần cạnh anh một chút, lải nhải: “Ừ, coi ra gần đây cậu thiệt sự chịu áp lực nặng nề rất lớn.” “Làm sao anh biết?” Nguyễn Tấn miễn cưỡng nở niềm vui khổ. “Nghe nói gần2đây cậu khôn xiết nóng nảy?” “Ai đang lén tố cáo sau sống lưng tôi vậy? Đường từ Điểm hả?” Dương Thâm phủ nhận cười: “Đừng đổ oan cho người khác, cô ấy không nói gì với tôi cả Là Mã Lực, cậu ta nói cách đây không lâu tìm cậu mấy lần phần đông bị cậu mắng, cậu ta sợ cậu tất cả thành kiến bởi vì chuyện cậu ta ức ức hiếp Hạ Chí trước đây Mã Lực bao gồm làm nạp năng lượng ở Đô Thành, phải cậu ta rất mong muốn nịnh bợ cậu.” Nguyễn Tấn đơ giật khóe miệng, nâng ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ và nói: “Chuyện vượt khứ đang qua lâu rồi, tôi chưa phải là tín đồ thù dai.” “Ừ, tôi cũng nói như vậy với cậu ta.” Dương Thâm chú ý anh, từ thời gian vừa lấn sân vào anh vẫn nhíu chặt lông mày: “Nhìn trản cậu kìa, nếp nhăn trên trán9còn nhiều hơn thế nữa tôi trường hợp tôi đã call cậu về giúp thì cậu tất cả chuyện gì, chắc hẳn rằng tôi sẽ thân thiết một hai.. Sao vậy, nói với tôi mà cũng ko được sao?” Nguyễn Tấm im lặng, dung nhan mặt càng trở nên chuyên sâu và nặng nề rộng “Chuyện trong nhà?” Dương thâm nám đoản demo Nguyễn Tấn thở dài: “Anh vẫn tinh mắt gắng Lần này Quốc khánh về nhà, tía bảo tôi sống lại với ra buổi tối hậu thư Trễ duy nhất là mang đến tôi tại đây tới cuối năm, sang năm đề nghị quay về.” “Chuyện Hạ Chí, ông ấy biết chưa?” Nguyễn Tấn nhấp lên xuống đầu. “Haiz, việc này nặng nề đây, cậu định có tác dụng sao?” Vẫn khước từ “Vậy Hạ Chỉ biết không?” “Không dám nói mang đến cô ấy biết, sợ hãi cô ấy đang sợ mái ấm gia đình tôi.” “Ừ, vẫn không nên nói đến thỏa đáng.” Nguyễn Tấn còn nói: “Ba tôi6và túng thiếu thư Thẩm đã có tương lai với nhau, ước ao cho hai nhà kết thành thông gia con gái Bí thư Thẩm đang đồng ý bây giờ tôi lấy công việc làm cớ nhằm kéo dài, ba tôi cưng cửng quyết ý muốn tôi về Đô Thành vào năm sau nhằm kết hôn.” mặc dù đã đoán được bảy tám phần, nhưng nghĩa vụ của ông Nguyễn quả thật khiển Dương rạm xấu hổ: “Cô bé bỏng kia đang đồng ý? Hai bạn quen biết nhau không? Sao cô ấy lại đồng ý?” Đối cùng với Thẩm Giai Dĩnh, Nguyễn Tấn vẫn có thể hiểu mang đến cô: “Sống trong mái ấm gia đình giống như đàn tối, lập trường của cô ấy ấy cùng tôi như là nhau, chắc chắn cô ấy cũng chống đối cơ mà vô ích phong thái giải quyết các bước của bí thư Thẩm còn chắc nịch hơn cha tối Một cô0gái như cô ấy thì rất có thể làm gì? Tôi đoán cô ấy đang cam chịu đựng số phận.” “Vậy hai người cũng coi như là chiến hữu phương pháp mạng, cùng phổ biến một bệnh, sau này rất có thể hiểu cho nhau, thông cảm mang đến nhau.” Nguyễn Tấn ảm đạm phiền không thôi: “Nếu như không có Hạ Chí, tôi cũng cam chịu số phận, từ khóa lâu tôi vẫn biết hôn nhân của bản thân mình không nên theo ý mình kết thân với ai ai cũng là kết hôn, nhưng hiện giờ có Hạ Chí, tôi...” Anh ko nói tiếp nữa, anh không biết tiếp theo nên đi con đường ra sao Ở cùng nhau thì không thấy được tương lai, chia ly lại không nỡ. Dương thầm nghe xong cũng bi thiết lòng theo xem xét thật lâu, anh uyển đưa khuyên nhủ: “Tôi cảm giác cậu đề xuất tự mình nói với Hạ7Chí, kéo dãn dài không yêu cầu cách xuất xắc Đầu tiên cậu bắt buộc không bóc tách khỏi cha mình được Nếu vì chưng Hạ Chỉ mà ôm đồm lời cha cậu, ba cậu vẫn đối xử cùng với Hạ Chỉ thể làm sao hẳn là cậu đã tính tới.” Đây cũng chính là chuyện Nguyễn Tấn lo lắng, ba anh muốn điều tra một người, hy vọng “xử” một người thì quá dễ dàng Huống hồ, tía anh đã quan tâm đến Hạ Chí, chỉ cần chưa điều tra sâu vào mà thôi “Hạ Chí là một cô nàng tốt, mái ấm gia đình không có toàn cảnh gì, chỉ là mái ấm gia đình bình thường, cậu phải bảo vệ cô ấy với người nhà của cô ấy Tôi nghe nói trong nhà Hạ chỉ với có một cậu em trai mắc bệnh hả?” “Vậy cậu càng phải đặt việc bảo vệ cô ấy lên trước tiên Tân, thôi đi, đau liên tục không bởi đau ngắn, kéo dài càng lâu đã càng làm cô ấy tổn thương nhiều hơn, cô ấy cũng càng nguy hiểm hơn.” nỗi sầu muộn càng hiện rõ trên mặt Nguyễn Tấn, sự đau khổ cũng in sâu hơn Thật thọ sau, anh new miễn cưỡng nói ra bố chữ: “Tôi gọi rõ.” Hôm nay, Nguyễn Tấn sẽ rời khỏi công ty từ sớm, Hạ Chỉ từ bỏ về nhà một mình Trên đường nuốm gửi We
Chat đến anh, hỏi anh có về nhà ăn uống cơm hay là không Anh chỉ nói ko về, cũng ko nhắn tiếp nữa Hạ chỉ từ từ tản bộ về bên một mình vừa mới đây Nguyễn Tấn hở một chút là tức giận ở công ty, điều đó thật không bình thường Rất các đồng nghiệp đang dần đồn đoán, gồm phải Nguyên tổng đang gặp chuyện gì phiền phức hay ko Nhớ hôm đó anh nói đến việc bỏ trốn, cô ko kìm được nỗi căng thẳng mệt mỏi Cô không thể làm ra chuyện bỏ trốn được, cả đời này cũng không thể. Đang đi, tự nhiên một dòng xe tạm dừng ở ven đường, là xe cộ của Vu Đan Đan, cửa kính xe pháo hạ xuống, Vu Đan Đan chào cô: “Chị Hạ Chí, chị hy vọng đi dựa vào một đoạn không?” Hạ Chí không đồng ý khéo: “Cảm ơn, đơn vị chị ngay sinh hoạt phía trước, ko xa, chị đang muốn đi bộ một lát.” “Vậy được rồi.” Vụ Đan Đan ko nói thêm gì nữa, lái xe đi, dù sao địa điểm này cũng cần thiết dừng xe Từ khi Nguyễn Tấn kiên quyết cho cô ta thấy thể hiện thái độ của anh, cô ta cũng không thân thiện lấy lòng Hạ Chí hệt như trước nữa khoảng tầm mười một giờ đêm, Hạ Chí đang ngồi trên ghế tựa xem TV, cơn bi thảm ngủ không hoàn thành quấn lấy cô, có mấy lần cô đang díp đôi mắt lại hốt nhiên nhiên, chuông điện thoại thông minh vang lên, cô lập tức tỉnh dậy: “Alô, Tân, về rồi sao?” Trong điện thoại, Nguyễn Tấn mồm mồm lè nhè, rõ ràng đã uống say rồi: “Tiểu Chí, anh ở bên dưới lầu, đi xuống ngóng gió cùng với anh đi.” “Anh ở bên dưới lẩu ư?” “Được, em xuống tức thì đây.” Nguyễn Tấn ở bên dưới lầu, Dương Thâm đưa anh về đây, định chuyển anh tăng trưởng nhưng anh kiên quyết từ chối, nói mình ko uống say nên có thể tự đi lên Nhưng mà Dương thâm vừa đi, anh đã ngồi liệt sống trên bậc thang Lúc Hạ Chí xuống tới nơi, anh đã khuyu bạn ở lớp bụi hoa ói không ngừng. “Oe, oe...” Thấy thế, Hạ Chí luống cuống, gấp vàng trải qua dìu anh: “Tân, sao anh lại uống nhiều như thế?” “Hiểm lắm anh bắt đầu uống rượu cùng với Dương Thâm, anh vui quá, em.. Ọe...” Nói chưa xong lời, anh lại nôn ra một trận nữa, anh mửa ra mọi là rượu nho đỏ, mùi hương rất khó ngửi Hạ Chí vừa vỗ sườn lưng anh, vừa nhức lòng quở trách: chung cục anh vẫn uống từng nào rượu? Sao phải uống nhiều như vậy?” giữa những lần xóm giao trước đây, cô thấy anh uống từng nào thì mặt cũng không đổi sắc, chưa từng thấy anh say đến núm này “Không uống bao nhiêu...” Anh nói mà lại líu cả lưỡi. Nôn ra được thì cả người cũng tỉnh táo apple hơn một chút, Hạ Chí đỡ anh vào thang máy và lên lầu thật vất vả, cô kéo anh vào trong nhà, còn chưa đến ghế sofa, anh đã té “rầm” xuống, khắp cơ thể nằm sõng soài trên nền gạch, không đụng đậy. Hạ Chỉ thở dài, tạm dừng hoạt động lại và vội vàng mang đến dìu anh: “Mặt đất lạnh, dậy, đi vào phòng ngủ.” Nguyễn Tấn đã bất tỉnh nhân sự nhân sự, trọn vẹn say túng tỉ rồi. “Tân, Tân, đừng ngủ sống đây, có khả năng sẽ bị cảm giá buốt đấy!” Hạ chí vỗ mặt call anh, mà lại không ích gì. Gồm trời mới biết để mang một người bọn ông uống say từ phòng tiếp khách đến bên trên giường là một trong những việc trở ngại đến khuôn khổ nào Hạ Chỉ cắm răng kéo anh vào phòng, lại cần sử dụng hết sức của mình khiêng anh lên giường, chủ yếu cô cũng mệt đến cả không thể động bịt nối Cô ngã xuống nệm thở hổn hển, xoay đầu nhìn người bầy ông đã ngủ say, thật sự là giận sôi máu mà lại Cô bĩu môi, giơ chân đi một chiếc vào bắp chuối anh. Nguyễn Tấn rụt chân theo bạn dạng năng, vẫn ngủ say như chết. Hạ Chỉ nghỉ ngơi một lát rồi vùng lên thu dọn, cởi xống áo bẩn của anh ra, đem nước ấm và khăn mặt, cảnh giác lau cọ sạch để giúp đỡ anh, từng li từng tí “Tiểu Chí, anh yêu em...” bất chợt nhiên, Nguyễn Tấn há miệng, mù mờ nói mấy chữ này, mắt cũng không còn mở Vốn dĩ Hạ Chí siêu tức giận, tuy nhiên nghe lời này xong, cô mau lẹ mềm lòng: “Được, em biết rồi, mau ngủ đi.” Khóe đôi mắt Nguyễn Tấn hơi ươn ướt, nhắm đôi mắt lại khịt mũi, giống hệt như là đang nức nở, lại hệt như không phải, anh nói: “Tiểu Chí, đừng vứt anh.. Tè Chí, anh siêu yêu em.” Hạ Chỉ dỗ dành riêng anh như đang dỗ trẻ em con, nói: “Yên tâm, em sẽ không còn rời khỏi anh Tân, sau này chúng ta đừng biện hộ nhau nữa, được không?” Cũng phân vân Nguyễn Tấn bao gồm nghe thấy không, anh vẫn nói huyên thuyên: “Tiểu Chí, anh chưa từng yêu ai nhiều như vậy, em độc nhất định yêu cầu tin anh yêu em Điều này mãi mãi không nuốm đổi, mãi mãi vẫn không...” Hạ Chí quỳ gối mặt giường, kéo tay của anh, cúi người nhờ vào lồng ngực của anh, nói: “Được được, chưa hẳn em đang ở chỗ này sao? Em sẽ không rời ngoài anh, em cũng tin anh Anh ngoan ngoãn đừng lộn xộn Ngủ một giấc rồi sẽ không sao cả.” “Anh cạnh tranh chịu...” “Ai bảo anh uống những rượu như vậy?!” “Anh cạnh tranh chịu, trong tâm anh khó khăn chịu...” đôi mắt Nguyễn Tấn ướt càng nhiều thêm, y như sắp có nước mắt chảy xuống Hạ Chí dìu dịu vuốt ngực anh cùng nói: “Xem anh sau này còn dám uống các rượu vậy không? Em đi làm bếp canh giải rượu mang đến anh, ngoan.” “Đừng vứt anh đái Chí, đừng bỏ anh...” Nguyễn Tấn lẩm bẩm mãi một câu, anh uống say giống hệt như một đứa trẻ, rất bướng bỉnh Hạ Chí thật sự không làm những gì được anh, đưa tay ấn huyệt thái dương của anh, dịu dàng nói: “Có đề xuất anh bị choáng đầu không? Em giúp anh đuối xa, anh ngủ đi.” dần dần, Nguyễn Tấn ko lộn xộn nữa, cũng ko nói chuyện, chưa đầy hai phút, anh dần thiếp đi, hoàn toàn mất hết tri giác Hạ Chí thở nhiều năm một hơi, quan sát đồng hồ, sẽ hơn mười một giờ Cô nghĩ, nếu đã không hỏi anh được điều gì, như vậy, chắc rằng nên hỏi Dương tổng thử. Không gian lạnh sắp đến đến, về đến ánh sáng chợt hạ xuống, Hạ Chí cầm một cái chăn dày đắp lên người anh Cô ngồi xuống bên giường chú ý người đàn ông đã ngủ say với cùng một tình cảm nồng dịu Cô muốn nhìn thấu lòng anh, cô muốn nắm rõ hơn xem xét trong anh tuy thế mà ngoài ra có một bức tường chắn vô hình, khiến cho cô bắt buộc nhìn chiếu qua được. “Tân, em cũng khá yêu anh, sau này chúng ta đừng ôm đồm nhau nữa, được không?” Cô nói khẽ.

Bạn đang xem: Hạ chí chưa tới sstruyen

Sau lúc nói xong, hai fan đều là một trong bộ dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, thật tương đương như bất cứ lúc nào, cũng sẽ can đảm hy sinh.

Hạ Vân khẽ nhíu mày, minh bạch là không có quá các biện pháp, bắt giữ lại hai kẻ trả quỷ Tây Dương, tự nhận là hơn tín đồ một bậc này.

Ngược lại là Bùi Nguyên Minh, thản nhiên mỉm cười cười, dịu giọng nói: "Hai người những ngươi, những năng lực khác không thể có, nhưng bản lĩnh chụp mũ, cũng không tệ."

"Thế nhưng là, những người lại gạt bỏ một chuyện."


"Đó bao gồm là, ta dựa trên vương pháp quốc gia mỹ đến xử trí các ngươi, các người lén xông vào lãnh địa bốn nhân, làm thịt không tha!"

"Dựa theo vương vãi pháp Đại Hạ mang đến xử trí những ngươi, những người với theo súng đạn phi pháp, cũng bị giết không thương tiếc!"

"Có hai tội trạng này, chờ sau khoản thời gian chúng ta, đem các ngươi mang đến đồn cảnh sát, các người căn bản là ra ko được."


"Hoặc là bắt buộc nói, trường hợp như chúng ta nguyện ý, tại chỗ này chơi chết các người, như vậy chúng ta chẳng số đông vô tội, rộng nữa, còn rất có thể được nhận huân chương công dân tốt."

"Cho nên, trường hợp như ta là những ngươi, lúc này liền yêu cầu học được cách, ngoan ngoãn ngậm miệng, ngoan ngoãn thừa nhận sợ."

"Hiểu không?"

Vốn dĩ, hai bạn còn sẽ nghĩa bao gồm ngôn từ. Nháy mắt ngay thức thì tịt ngòi, bọn hắn luôn luôn luôn đầy đủ tự mang lại là, khiêng theo lá cờ văn minh, treo giải pháp nước Mỹ, ước ao làm cái gì thì làm.

Xem thêm: Danh Sách Các Vụ Tai Nạn Kinh Hoàng Nhất Trong Lịch Sử Việt Nam ?

Nhưng là hôm nay, lũ hắn lại nghĩ ko ra, mình chạm chán trúng tương khắc tinh.

Lại hoặc phải nói, hành vi của đàn hắn, làm cho mình, lâm vào tình thế trong tốt cảnh.

Hồi lâu sau, vương Morgan bắt đầu cắn răng nói: "Họ Bùi, ngươi mang lại cùng, muốn họ phải như thế nào, mới có khả năng thả chúng ta rời đi?"

"Ngươi biết ta bọn họ Bùi sao? hình như ta tính đến bây giờ, trước đó chưa từng nói qua tên của bản thân a?"


ey
Jpdi
I6Ik
ZScmt5Nm04ZEgw
Sm
Zu
Q1VBNz
Jr
Znc9PSIs
In
Zhb
HVl
Ijoi
S0JFNVpla
Ex
JNUJv
Zzl3WGZSd
GNRWWxw
MEVXblo5ZTBTb
El
Mel
VCMmhw
Y2Rw
WFJ4UDU3VUZm
Rm
VUYz
Iya
DBYb
Ut
RQll
NYUVk
WHNTc
HVxa3d
BY0gyaj
Fab
VN5d2x
BS3gw
N2NWMHZOR3V3MFBHY1pk
TXgxd2Na
Vz
N3U25Bbkd0NGUi
LCJt
YWMi
Oi
Jm
ODA2Ym
Ni
NWFh
Mjdj
Yzdl
Nj
E1NTc1Yzdm
YWI3OWQw
Zm
Rj
MGFm
OTEx
ZDMz
MTI0Mm
I5ZWYw
MGYz
NTJk
Yj
Ni
YTVi
In0=
ey
Jpdi
I6Im5Ibkd
Gd
FVka
Wp
QQk5UNWZsb
FBSUGc9PSIs
In
Zhb
HVl
Ijoi
Mm1na
FNp
Um1i
YTVFU2xk
U3Z6MURyc3ZKc
UVLVEJWd3lx
K1dp
OE9VYj
BBM2NDNHFc
L29LOEYr
YTVWc
VBPan
ZPT2h
Ub
HVCODJnb
Vp
VNm
J3ejh
KQ1N2RFp
JYj
RFSGtae
Vwv
RWFv
K0RCQll
PU2Mz
R0FQb
Uh
LRW5Uckp
JWm11Y1hve
FVWd
Dd
TZ2wr
Nz
Ryc3p
OZE13OHkr
Vmx
PMHZja
XJic3RPe
Td
UMWt
Uc05Ge
VNab
Wd5blcrdl
Nw
Wkh
XVz
Jo
Mnloc
Stz
ZFVXRWt0SVMy
Y0xxe
U5ORk9Tck
NXNUk2Vkl
NSGNm
Wj
R4UXRyd1p2Ym
Zu
UDd
Ba
DZTa
Gl
CRVd
Iemls
V1Js
VWt
Ca0FYIiwib
WFj
Ijoi
NWY5ZDI4Y2U2Mz
I4Nz
Zi
Yz
Rl
ZGM1Y2Yx
OTAw
Mz
Uz
ZTZk
Yj
A5Yz
I5NGNm
ZGI4ZGMy
Yj
Y2NDdk
YTg5OGM2Zm
Y5Yi
J9
ey
Jpdi
I6Ij
Q0c
Wt
LUmow
Nz
FJTCs4Uld
PTmh
TQk
E9PSIs
In
Zhb
HVl
Ijoi
UVlhb
FEy
VE9XS25Ga
U5x
Rkd
VUG8wd
UVzd
HVz
Y3c5b2NROFRu
SXZLMz
BNM0Ft
OTFES3dj
R0gw
NWh
FRGd
YQ0Rw
NWV0b
Xlh
Z0Vr
WU1vbk84Sz
RVKzh
NXC9q
Sl
Bc
L09GMm
E5XC9q
Vm
Q3Tz
ZRTXp
ZN21kbl
Zo
OERYM2Y1Vkgxb
TR5WGs0VE8za
Fo4Vmkw
Ynk3ODlq
Ynp5SE5Ge
XB1NWM3RTZUU3V6b
FNGWFhx
XC83Wk
R2a
XN4YU9GN01Cb3p
ZZTZIXC8z
NTl
Te
WZubkp2NDFMTEd6emd
OZVp
TV29Oc
E5RPT0i
LCJt
YWMi
Oi
I3ZWNm
OGNi
YTU2MGQz
ZDkx
NWIw
Zj
A3Y2Mx
Nm
Q1MTM4YTky
YTIx
Mj
Rh
Mj
Y3MTNk
Nj
Ix
M2E5ODM2Mz
Bh
M2I5MTQ4In0=
ey
Jpdi
I6Ikl
MTUsw
Vn
Nq
MDRXMm
VLRUVLa
EQr
Yl
E9PSIs
In
Zhb
HVl
Ijoi
Nlgy
NFhubncze
XY4c0Er
NEh
GXC8xbz
Ix
Ump
MQj
RRV0RFXC90Sk9ZUn
JNVFVBTl
Irb
W5MTEpoe
XNGbld
INWZt
Nkcx
OEIy
N3RQZzh2XC93UWdl
V3VHZWhy
TG41U3htd
E1WZXZXUFd
PNTNl
Nn
R4Vz
Rx
XC9MVnd
GWTVa
R081Sm5a
SGFwdmx2NDBURm
JId3Zmbkt1Ukx
FVmh0Yit
IK1d
PTDVGbn
VKU1pv
Ul
V1c
WFCa
HQx
Yz
Ex
Znpr
SDdy
RGZUK3d
WYXBWUl
Nq
Nmh4REgr
M1VYUz
Nv
WEh
DODJs
MXA4NEE9PSIs
Im1h
Yy
I6Im
Rh
Yz
Rl
NWYz
MGQ4OTdk
YWFh
OWFk
MThi
Nzcx
Nz
Iz
Yjcw
ZDNm
Zjhm
Yj
M3Y2Mx
Yz
Zh
Y2U2NDc2Zm
Rl
Mj
Rj
YTAw
ODQif
Q==
ey
Jpdi
I6Ik
Er
THZl
ME41UTJDTEl
LNXhjem5Ud
Hc9PSIs
In
Zhb
HVl
Ijoid
FFEQmdqej
VSUUJa
Kyt3Z3hm
U2Rq
U0w4a
Gpm
OEZy
RHFKK0JDNzg4Q1wvcn
VQODNncm9o
RWdj
Uz
Ex
Ul
B4Uz
VFWStu
K3l
RZz
Zx
Qm9Va
XFBSDJFc0NIRTJa
OU9Kand
Laldwdk
E0bjl
FUWd2b
TB1c
WQ5Y2RHZWJc
Lzl
Cc
TRLQn
FDNUZ5d
Gtx
NHVk
Und
Zb1R4Q2Q4SXo3Yn
Y0ZDZ2TWkxd2Qxcz
Jq
NWoy
Mmxacl
Ur
UEQw
TFNu
ZGw2SUl6a
G9x
Rj
FXa
XRYRUIi
LCJt
YWMi
Oi
I2YWU0Ym
Rm
YTU4Yz
Bl
YTM3OTRm
M2Y0NWQ2MWQy
ZDJi
YTZk
MDQ5ZDVl
MDJm
ZGU1ODVj
MTIz
Yz
M5Ym
E5Yjcy
M2I2In0=
ey
Jpdi
I6Iit2bjdt
RVM4Ym
Iz
Nnhc
L3Ba
S21x
Q3Nn
PT0i
LCJ2YWx1ZSI6Ik5Ba
HVYRmpm
Rk
NGejhx
NVp
XXC9t
Wj
Np
Mnpo
MVo4NUVRNUl
JTjd
PUmt
Fen
Q1XC9a
Rm
Qwb
FRVanhpa
Ex3dzdm
WG93R2Vaej
Z5d
Wxp
N3d
UUXFGXC9XUHp1RTF5b
TAr
YVBp
Y1Ba
Yk
J5QU5KK3JCcnc4Nj
RObld
XRzhs
N0pq
QUJwc
GY5Rn
Vtc
VNTb1Z0Y3p1dm5rbjgxd
VA1Yz
Qr
Sjdu
Mm
Uwb
TRa
RWdjb
UV5Qkh
UOXQxa1h
TZ3ROdnl
CZnlna
ERt
Rz
VVK3Nw
MCIs
Im1h
Yy
I6Ij
Qz
Nzg3Mj
Q1MDc4ZTlm
Zj
Vh
ZDE0Yzg4ZTU0OGM3ZWY1MDY2Mz
M5YWY5ZTdl
YTll
Yj
Y0Mj
E4ZWIy
MTY2Mj
Ew
M2Mif
Q==
ey
Jpdi
I6Ij
Bw
Q2Ru
WFd
NVz
Zod
U91OVNWYk
REZmc9PSIs
In
Zhb
HVl
Ijoid2Nsbj
Q1SFZ2U2JCWm8x
XC8za
TFp
ZHJo
R0RWb
EZKd
Xpy
UWFIRVM4NGh4Mz
Bxe
XBWSURsc
FBq
SFMw
WXF5ZFBaazhx
N0J6Z3FOVDRFd
ENv
Z2l
WQ2l
QUFJ3Nlp
GQ3Zod1k1NGph
UGxa
MUd
Xe
U1k
SVA5Mytr
Wn
Nm
WVNz
NVMx
N3FYe
UVl
UVFUN1oz
Nnh
NSTE1c
Elxcz
VFOTBt
Tm54Tkph
M3V4NXkx
Tl
E0Tj
VGY2Ja
MVNi
QVBKZ1Ji
Ql
NXOXJt
YUJ0ZTl
CS0xv
Wlwve
VVYe
Stz
Ql
BKXC83UGh
Sb
EFTUm
JZNn
I4Uj
Jp
Zz
NTWDd
Ma
UQydn
FGNXl
Wa2ln
Yk84ek
FLSVkrd042Tk
Fz
WUJMQmt
JMWtmb
TFGSE00U0FQb
DZre
Dd
CWj
BCMHcr
U1R6TTNCSHBm
Z3My
RTA9Iiwib
WFj
Ijoi
Y2M3MWNl
NGIx
Nz
M5YTk3Mz
Ax
Nm
Fk
Y2Ni
ZTk3Zm
Rm
Mz
Ax
YWU5Yzgx
ZTg5MDM0MTNj
MWFl
MWE2MTc3Yzdm
Yj
Bj
ZSJ9
ey
Jpdi
I6Ik44Y0d
PYWIxdnd
Hd1Ro
N1VPXC90bkpn
PT0i
LCJ2YWx1ZSI6Ik
Fh
Un
FGYj
ZEUl
VHZHQ2S252alh
PZGF5VXQ0TXd
XU096Mj
NVQm
FQc
Fp
EQm
Zk
U081WU5p
NVwv
Y2kr
WUx
ZSHh
Cbm
JCd
Edze
XFBe
Wpqa
Dln
Y2NEV2d4Zj
FBZmd
FQU43az
ZVZTl
Be
HFLdjl
Ca
DNva0Vad
Dd
QZ2or
SWVoc
Fh
IOVVRZTFx
WTVh
UEcw
Nlhu
Qj
N0Rl
Az
Wkl
EOTVFVWNkd
Udi
Qlhlbmh3Z1Rt
Qld
OM3hmemgxe
DVRc
FJlcldo
UXQxb0l
YS1J5MHNx
NGZh
Rz
Blemty
NVwv
M1By
WWp
YMl
NZc
EZs
UEx
VWVFVY0pyb
UFob
Vd
INU1h
XC9Ial
BNZz
N5Sn
BRUE40UDJISURTM1ZZRk01Uz
JCd
Dhw
M1NZS0p
PSXZ6Tz
VYWj
Jzakxra
GVEc
Gx
HSj
Ji
OWZIb
Dlr
PSIs
Im1h
Yy
I6Im
Qw
Yz
Ni
NDQx
ZGFh
Nj
Yw
MTYz
NWQx
N2Nl
ZWM2Yjdk
Mz
Ux
MTdl
YTdl
Yj
Bk
ZDg1N2Iz
Zjkw
Nz
E4YTEx
OTlk
Zm
Q2Zj
Yif
Q==
ey
Jpdi
I6Ilwv
U2NNa
Hh4Y2x3am
I4SWFTbm
Z5YWJn
PT0i
LCJ2YWx1ZSI6Il
Jx
QTRwaj
VZd3d
Jb
Xp
OVkp4c
Xgr
WVJi
Tk
U0TTBnd
HV4UU13U0p3Mld0ZExlb
WFNang4Yl
Ixd
EJ1b3dh
Vn
I0TE1RZG5c
L1Izejh5Vn
Azd
HR0dzh
CWWlsa
HZt
K3Z5d
Ul
HQ3VOcn
Bnd
DZqd0t
Nb
Wd5MTNa
Zm5j
Sj
Fo
Zm
E2b2s1Tm9FRXNy
TWt
WT2l
Qc
DZ1Tm1t
Rmd
ZWTYw
Ykx
YZktzc1NZQWRZREVk
XC92Z3l
Zd
W9Gd
EJXd
GNVd
UR4TDRockox
TDZGS29ORGt
Ve
Gt
QZE9MVm
Rc
L0FBNXZFdz
Zm
Y2h
Qe
XF2ckgra
FFTU2J0TWt5Nk
ZUTVVi
NU9EQXVWV1lq
QTZq
Vn
R4b
EIx
ZVQi
LCJt
YWMi
Oi
Iw
ZGE2Nj
A4Yjc0M2U3Yz
Q2OTgy
ZWQ4N2Yy
MWM3OTBh
NGFm
OWEy
Y2Jm
Y2I2YTU3Yz
Uz
Ym
I3Yzg5Nj
A2MDli
ODFh
In0=
ey
Jpdi
I6Ij
Qr
T2l
YNXJ6YVBc
L1Njcn
Vjc
XVzb3VRPT0i
LCJ2YWx1ZSI6In
Vv
Ym1ic
Fl
XTDVRYmlv
S0Vo
Uz
Ur
Mnd
MTGdc
L3Y4Ykxu
Ynlxc
DE1SHRPZzlr
Z1E1Njd
VUTd
GUGx
OUDh
HWXZYdld
OVFh
JVHdlc
Ws3a
Hd2SVBGT3lta
WJ2OWpc
L1I2QUs0Skx
Cb
Fwvd
TNEU05c
L3Fo
T3Q5Q0R4d3JBd
FJ0XC94QTJKb0l
NVl
Jk
M25x
V21JT1BPT2JNVmx0Yk
FUK0l
KSzlq
UTV5UDZh
SDVm
WFp0UHp
Ve
TF4Qm51a
U5KWE1EWDFj
Skor
Tkkz
UEl
JIiwib
WFj
Ijoi
Nz
Ew
NTRk
Nm
Yy
Yj
Y1ZDg0Nzhj
NWUx
Njhk
Mz
Mw
NTdk
YWZl
MDk4OTZm
Nj
M1Mj
I2ODAz
Mzkx
Yzg1ZTg0Yz
Yx
Yz
E5ZSJ9
ey
Jpdi
I6Inl4az
Fv
RUJnd
WZIQz
A1Nnlh
Wk5i
Wmc9PSIs
In
Zhb
HVl
Ijoi
Tm
Fz
UFJk
Um
ZHa
Vd
Damk3VTRk
WWJOQld1Ql
Z1Mlpj
Yj
NRa
VYz
V0gx
Mzh0NTV2Ql
Ru
Wjlq
Zk
Jt
V2Zyb0Zjc0t
ZY0h
QN1BDWj
Ny
WUpq
Q2RIU3ZYb0h
RZVNEWm
NSc00x
OFBc
L3FGWTlqekkw
Mn
Na
Snhs
U1N6c2JTd
ENUZU1Hc
TRpekhc
L28y
Un
Vw
Vmdl
U0Ur
MTd
SK1pq
R21scz
Zwd
GZKTHh0SFla
U0x
URl
Ir
Sj
Irdmlsd
VNJck9XYj
JMUDE1Q01Td
Et
Lc2Va
ODFId
HNGZ1d
OK3Mx
WDVGZDJOUHJUNUl
TZ3d
GNVwvc
XZw
V0I3VUt
KQXRMQ0w0N3Fo
OEt
NQ2J5U2VMMHU5NCtxb
TE5c3pc
L2l
ZZ1g2MFph
Tn
NZe
Gor
OENVOEEwdmw3TGh
BT20x
UHNCSz
Vl
T2Ju
VEJSU3Ur
THh
QTDNk
XC85T25k
Qmxp
WDNZYUplc
E1l
Vnli
WW9HUHBLSk
Jwc
Hc9PSIs
Im1h
Yy
I6Ij
Rh
Nm
Y1ZDUx
Nj
I3YWFk
Yz
Ax
Mjkw
OWVm
MDZm
NTFh
ZTU2Ym
Nk
Mzc2OThi
M2Fh
ZDIx
OWU3NDY3NGY3NTE0ZDc5Nzcif
Q==
ey
Jpdi
I6Ik9Lc
Xh
EOWw0N2VTbmhi
ZFpw
XC9WV21RPT0i
LCJ2YWx1ZSI6Inhpb
VA2enp
Veit6RG5mb
Et
Rdk
Mw
Uj
NYR213QSt
PU2h
KUFg2ek9q
UExw
Sz
By
NUht
RXlvel
B3b1pl
WXpa
Z2VSd
TIz
ZVRtd
Vhxd
Xha
Rl
Ur
WWEy
YTBMS1JPYWEr
VHVZK0Rm
Uk00bk54U214Zk
Fa
Sys4OTFo
VXAza
Gg3UG5LNmlme
VRaa
UVWOUht
Qnd
Gb
Uxq
SGl
FTysy
Wk
Y0blo0c2R5d
TQx
ZDVPd
TZrd
Ehh
Um5m
UXJz
K2hpe
ENy
K3k0WEl
HUFwv
VFg1Rj
RLWnc0cn
BQbm83cm5Jd3d
Fa
VQ4d3p
ETXJi
M1RNa
TZo
Skd
DVTZo
U1d2QWJZUmtt
Rn
JKOWtqbmxr
MHlj
OU0zb
Gl
WUG1sa
Eh4Q3ZXZ2NLSVwv
Q1p
WSUx
Ob
Dds
REJDSk
RPQz
Iy
NXh3T3VOUm1Jd
UMy
Sngr
SVZxa
XR5ak
Qy
MVhp
OEFYTz
V0V3VNTj
Yzb00xam
RGVm
VZRHBjb
XBZMl
Q2WHFc
L1d
FVGpo
VWN5UHp
RTXFWa
VVhb
U93Smdx
SUZEUjl
CRk
Y2TTY5Vn
J0WGJl
YXA3NHRq
STZMV2h
ZMkpl
WDZw
S0U1Wl
FBNWJMb
GFMe
FBz
Tmp
ORVhoe
TFBb
Xg1d
Xg3WHZr
SWsy
Rzd
Bb
FNa
NTJWWl
Rye
Ut
VVTRu
OXJCSTNy
TTd3PT0i
LCJt
YWMi
Oi
Jj
MDZj
OWQz
ZTQ4ZTlm
ZTZj
OGU5Nz
Fm
ODBh
ZDhk
OWE1MGYx
Y2I2ODIz
Yjc3Yzdm
Nz
Q3NDVm
Zm
Q3Njhh
Zj
My
Yjcz
In0=
ey
Jpdi
I6Ijl
MVjk1NUhc
L2JWc
EFRMWF5b
Ddc
L2dwdz09Iiwidm
Fsd
WUi
Oi
Jx
SFF6Q05Da
HVZWWd
ISkoza
G9h
OTNz
Y0d4MERYc2ZFM0I2TVVIM1VFVk
VKXC9Kdj
VKZj
VOSUlkc2po
VDRVZj
NHOWd
ETl
FTd
VNVa080Tz
A0b
WRFVUF3b
G5XWE1va
GN3Wl
VURWx
UQ1p
Rbz
Bne
GEwd0x
KNEVw
Mkx
GTDdj
Rlhj
Y0Nv
Tz
Ra
TXBFS3pc
L2FRUFhwdk
FIOUV4a3Z5QT09Iiwib
WFj
Ijoi
Yjhl
MWM5MDE4M2Fj
MDFl
ZTli
NWZk
NGJk
Zj
A4ODM2Nm
U0Mj
Ay
Nz
Nm
Mj
Iw
Zm
Qw
NDYx
YTVj
Mz
Ji
Yj
Jh
Nz
Ji
Mm
Q4NSJ9
ey
Jpdi
I6Ik0w
MXVq
Y0psa
Ep
WZz
M5Um
FXQXZs
NGc9PSIs
In
Zhb
HVl
Ijoia056Nzl
MOUFn
MTl
HZ0NGS05LWHNUYkx
SZGRUTj
ZSMEl
Wckc0a
UMw
RDl
SQ3Fmcl
Ra
QWFq
Mk8y
MXZm
Zz
Zr
Wn
VWd
Xh
Zb
Uhj
Tk
JZWl
FFSEFu
TVhc
L0N6UEc5blwvbk
NDa
Fwv
OTBma
FFl
UVZXe
VZo
NVpk
M2Fmbk0y
WGt
FV2ZNc
XAx
Nk5YRkh
Ya
TZ0XC9Rcl
Ns
U2Fl
Rkx
HRXNc
L3NPc3l
RYXZh
Un
Vpa
Whwd
VF2MG9OZ3p
WNGt
TTGx2Uz
Zn
XC9Bd
Fl
RZE15K28z
Zk
Y3SFwvdj
E4Qz
Zx
Q0Qr
MFowd2NBR0d
UTFE9PSIs
Im1h
Yy
I6Ij
I0OWNi
ODYy
ZGM1ZTNl
ZWZj
NTEx
Mzdl
ZGZi
Mj
Fl
ZDg5Mz
Fl
Mz
Rh
ZGFi
Zm
Vm
Mj
Q4Nm
Q0Yjk4Zm
Mz
NDIz
Zj
Fj
Mm
Uif
Q==

*


Advertisement

Kéo xuống dưới nhằm đọc chương tiếp các bạn nhé !!

Truyện new hay giành cho bạn

Binh Vương cùng Bảy Chị Gái cực Phẩm
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Sư phụ tôi là thần tiên
Người chồng vô dụng của phái nữ thần
Thương Long Chiến Thần
Sáu tín đồ chị gái rất phẩm của tôi
Đỉnh Phong Thiên Hạ
Báo Thù Của Rể truất phế Vật
Vợ trước đừng kêu ngạo
Y võ tuy vậy toàn (full)
Xuyên không tới vương vãi triều Đại Khang
Vệ Sĩ Thần cung cấp Của chị em Tổng Giám Đốc (full)
Chàng rể rất phẩm
Sự trả thù Của đấng mày râu Rể rất Phẩm

";
Loading...
Advertisement

Top Truyện hay nhất

Chiến Thần Thánh YĐộc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân MônĐệ độc nhất vô nhị kiếm thầnHậu duệ kiếm thần
Đỉnh Phong Võ ThuậtBố con cháu là chiến thầnTôi Ở thành phố Bắt Đầu Tu TiênThần y trở lại
Cửu Thiên KiếmNghịch Tập, Sủng nhanh Còn KịpChàng rể quyền thếPhá quân mệnh

Tham gia Facebook Group để đọc mau chóng nhất


Advertisement