Hoài quen biết anh, chân thành cờ, vị nhầm lẫn nick chat với một người bạn. Sau vài ba câu xã giao thông thường, Hoài nhảy cười vị sự vui tính của anh, còn anh cảm thấy vô thuộc thú vị trước cách trả lời “khác biệt” không cố gắng ý của Hoài. Cuộc chuyện trò thứ nhất kéo dài thêm hơn nữa hai tiếng đồng hồ thời trang đã bắt đầu cho một mối quan hệ mới ở thế giới ảo.

Bạn đang xem: Người tình

Anh hỏi Hoài có từng phát âm quyển tiểu thuyết “Cưỡng cơn gió bấc” của Daniel Glattauer chưa? Hoài trả lời chưa với nhận ngay lập tức một biểu tượng mặt mỉm cười từ nick chat của anh, tiếp đến là tóm tắt nội dung: Một chuyện tình kì cục giữa hai người chưa lúc nào thấy khía cạnh nhau, Emmi với Leo, dẫu vậy say mê nhau qua e-mail. Một cuộc đối thoại trung tâm giao, thông minh, sâu sắc và không kém phần ngọt ngào và lắng đọng mà khi nó thốt nhiên ngột hoàn thành lạnh lùng như gió mùa tràn về, các làn sóng “phẫn nộ” nổi lên trường đoản cú khắp mọi nơi nhưng quyển sách được dịch ra đã khiến tác giả đề xuất chắp bút bỏ phần tiếp theo: nhỏ sóng lắp thêm bảy. Theo lời anh, Emmi vốn bao gồm một cuộc hôn nhân gia đình hạnh phúc, còn Leo vớ nhiên cũng có thể có ít các ràng buộc vô hình. Cả hai nhân đồ ấy đều ngoại trừ 30 như anh và Hoài, khoảng tầm tuổi dễ có không ít xáo động…

Anh bảo, từng ngày anh vừa thao tác làm việc vừa mửa nao liếc nhìn ở góc cạnh phải màn hình hiển thị vi tính, hy vọng ngóng dấu hiệu báo rằng Hoài sẽ online. Anh đâu biết, Hoài nỗ lực “vượt qua chính mình” bằng những câu hỏi linh tinh như nghe nhạc, phát âm sách… để bao phủ đầy khoảng thời gian trống trải, dằn lòng chờ đón một tin nhắn mời mọc: “Online đi em!”.

Hoài ko muốn nhận biết anh đã cách vào quả đât tâm hồn Hoài quá sớm, mặc dù hằng đêm, anh vẫn xuất hiện trong số những giấc mơ của cô.

Những cuộc trò chuyện hằng ngày một lâu năm hơn, lấn thoát ra khỏi 8 giờ đồng hồ văn phòng, lại được lời nhắn và điện thoại chắp thêm đôi cánh. Qua phần đông câu thương lượng đầy vẻ thiệt thà, Hoài biết anh đang có một cuộc sống thường ngày êm ấm, với vợ đẹp, bé ngoan, một các bước đúng sở trường cùng đam mê. Và có lẽ rằng qua lời nhắc hóm hỉnh của Hoài, anh cũng biết Hoài có một cuộc sống thường ngày nhàn rỗi. Ngày làm sao Hoài cũng từng điệp khúc sáng tiễn ck đi làm, đưa nhỏ đi học; chiều đón nhỏ về, cơm trắng nước, chờ chồng. Vòng xoay đó, Hoài không thấy đối chọi điệu; cuộc sống thường ngày gia đình đó, Hoài không thấy tội phạm túng; cảm tình vợ ck đó, Hoài không thấy tẻ nhạt, cho đến khi Hoài biết anh.


Khi thấy được tấm hình của anh ấy gửi qua chat, Hoài vẫn ngồi lặng sản phẩm giờ, lúc thấy hồ hết nét vô cùng quen, như sống mũi thẳng, khuôn mặt xương xương, nụ cười rất tươi và đặc biệt đôi đôi mắt sáng. Anh lại bảo Hoài cũng như giống em gái anh, còn chơi rằng hai tín đồ lạc nhau trường đoản cú kiếp trước.

Khi mình là cô bé Emmi của một người, trớ trêu thay, ông xã mình sẽ là cánh mày râu Leo của tín đồ khác! (Ảnh minh họa)

Những giấc mơ từ khi bắt gặp nhau, thêm rõ nét. Phần đông nỗi nhớ không hề bâng quơ, mà lại triền miên, vương vấn. Phần nhiều trùng vừa lòng ngẫu nhiên, dẫu nhỏ tuổi nhoi, cũng có tác dụng cả hai thích thú. Tự câu chào tạm biệt “hôn môi xa”, theo ngày tháng, thật tự nhiên, biến thành biểu tượng nheo mắt, vòng tay, nụ hôn với rồi được thay thế sửa chữa bằng phần đông câu thân thương chất chết giả mà hai bạn trong cuộc không còn điều hành và kiểm soát được khao khát ước ao nhìn thấy con tín đồ bằng xương bằng thịt của nhau nữa.

Đôi khi đã chat, Hoài chỉ mong tắt máy, phóng xe mang lại một quán cafe nào đó để chạm mặt anh. Do Hoài biết ẩn sau những con chữ cuồn cuộn tăng trào kia, anh cũng có thể có một ước mong muốn như thế…

Tâm sự với Trân, cô bạn nữ thân nhất, Hoài kinh ngạc khi biết Trân không những có một “thần tượng bên trên mạng” mà từng bao gồm một lúc những thần tượng. Từng thần tượng cùng với một vài ba điểm hay, điểm đặc biệt quan trọng mà “nửa kia” của Trân ko có. Ví như ghép tất cả các nam giới lại, may ra dành được một quý ông trả hảo. Nhưng cũng không thể call là trả hảo, khi quý ông ấy dư vượt sự phiêu trên mạng và lại thiếu sự tự do đúng nghĩa không tính đời thực.

Sau các phút vui vẻ, mơn trớn nhau bằng những “lời thoại không tiếng”, các chàng Leo và các chị em Emmi lại về bên với bốn bức tường của gia đình. Trân call chat là những game show ngôn ngữ, ai cũng có thể tham gia, với thể lệ solo giản: Tò mò, ham mê vui là thức giấc táo. Một chút hiếu kỳ mới rất có thể bỏ sức lực lao động và thời hạn mà nhập cuộc. Một chút ít ham vui để nhiều lúc phải dời công việc, xao nhãng trách nhiệm, quên mất những mỗi nhọc lòng đời thực mà lại dấn thân. Và không thể không có tỉnh táo, nếu game show nửa chừng đứt đoạn, hoặc sắp đến chuyển phía thành “say nắng”, “mắc mưa”. Gần như “lăn tăn” bên trên mạng nhanh lẹ khép lại khi laptop shut down. Chúng mách nhỏ lá thêm hoa, mặc dù là lá thật tuyệt hoa giả cũng không vấn đề gì, mang đến “cái cây” hôn nhân gia đình của Trân, vốn vững vàng chãi nhưng trơ trụi, thiếu một chút sắc hương bắt đầu mẻ.

Hoài giã từ người bạn ra về, mang theo những thắc mắc không lời đáp. Giả dụ nói Hoài mong mình thất vọng khi chạm chán con tín đồ thật của anh bên cạnh đời nhằm rồi khép lại hầu như mộng mơ là Hoài nói dối. Nếu nói Hoài mong chờ gặp gỡ được hình mẫu tuyệt đối hoàn hảo đã ám ảnh Hoài trong cả thời đàn bà mà tiếng Hoài new thấy nó lẩn khuất giữa những câu phần nhiều chữ của anh, thì quả là Hoài quá ảo mộng rồi! làm sao Hoài biết được đây là cơ hội hay rủi ro, niềm hạnh phúc hay bất trắc, tình yêu thiệt sự hay cảm hứng ma quái? Hoài tất cả như bạn nữ Emmi mơ mộng, thay “cưỡng cơn gió bấc” nhằm rồi khi đang chìm chìm ngập trong “con sóng đồ vật bảy” new bàng hoàng nhận biết Leo chính là tình yêu thực sự của đời mình? Còn nhiều, nhiều thắc mắc nữa, Hoài không tồn tại đủ dữ kiện để trả lời. Vì Hoài không đủ dũng cảm để đưa ra quyết định biến anh cùng Hoài từ bỏ “thần tượng bên trên mạng” thay đổi đời thực của nhau.

Rồi một ngày, máy tính hỏng yêu cầu Hoài cần dùng tạm đồ vật của chồng. Một “khoảng trời riêng” đã xuất hiện thêm trước đôi mắt Hoài, cũng đầy nắng và nóng vàng với mật ngọt, cũng hẹn chạm chán cũng lả lơi, chỉ không giống hai người trong cuộc không phải là anh cùng Hoài nhưng là ông chồng Hoài cùng một cô nàng lạ.

Xem thêm: Cách Nấu Cơm Bằng Bếp Gas Khi Mất Điện, Hướng Dẫn Cách Nấu Cơm Bằng Bếp Ga Ngon Nhất

“Khi bản thân là phái nữ Emmi của một người, trớ trêu thay, ck mình sẽ là phái mạnh Leo của fan khác!” Hoài quay trở lại nick của mình, bặm môi xóa sạch toàn bộ những gì đang lưu trong vỏ hộp thư trò chuyện, xóa luôn số của anh ý trong danh bạ, lòng đắng ngắt.

Tôi ôm cô và toài nhẹ lên người cô đến khi 2 khuôn mặt chỉ từ cách nhau 5 centimet tôi thấy cô nhắm mắt.Tôi hôn ngấu nghiến một cách tự nhiên, tôi vồ vập hai tay chu du cả người cô non lạnh.Bàn tay tôi lướt lên đồi với xoa nhẹ, từ bây giờ người cô uốn nắn éo hai tay ôm mạnh vào người tôi…..

Tôi sinh ra ở 1 vùng quê dưới chân núi ba Vì- Hà Nội, quê tôi nghèo với lam bạn hữu lắm. Lúc mới lọt lòng tôi chỉ khối lượng 2 ký kết 3, nên bạn lại càng bé xíu so cùng với lũ các bạn cùng lứa.

*

Những năm ba tôi vẫn trong quân ngũ, ông là bộ đội bên Hậu cần, ông theo tuy thế đoàn xe cộ suốt những năm chống Mỹ, rồi lại tải vũ khí hoa màu sang tận Campuchia, rồi hành trình từ sài gòn ra đến Lạng Sơn- Hà Giang.Thế rồi tôi học hết cung cấp 1 sống quê thì bố tôi được gửi giải ngũ và ông chuyển công tác ở sài thành với quá trình giảng dạy ở một trường trung cấp cho nghề.Thế là anh chị em tôi gửi vào trong thành phố hoa lệ này, tôi và đúng là một cậu nhỏ nhắn nhà quê ra tỉnh, nhìn thấy cái gì cũng to lớn, long lanh và vô cùng xa lạ thích thú.Học cung cấp 2 làm việc trường BC Phạm Ngọc Thạch ( gần bổ 4 Âu Cơ- Lạc Long Quân). Hai năm cũng thoăn thoắt trôi qua. Xuất phát từ 1 cậu bé nhỏ tuổi xíu lớp 6 cao 1m3, nặng có 30kg. truyện giáo viên thảo

Tôi rất cần mẫn tập thể dục chạy hàng chục km hằng ngày ,một vòng từ cùng Hòa- Trường sơn (khu Tân tô Nhất) rồi vào SVĐ QK7 (lúc kia sân chưa xây như bây giờ), tôi chạy khoảng 15-20 vòng SVĐ rồi mới về. Chạy được mẫu chân to lớn , cơ mà tay thì không phát triển lắm, bắt buộc sang lớp 8 tôi được thầy giáo thể dục bổ xung cái trò hít đất và nhảy dây. Tôi hít khu đất một lần 12 mẫu x 4 lần từng sáng, khiêu vũ dây khoảng chừng 4-500 cái thì mới nghỉ.Chả mấy chốc xuất phát từ 1 cậu nhỏ xíu tí hon (hồi cấp 1 chắc hẳn rằng tôi trực thuộc diện 01/05 đứa nhỏ tuổi nhất trường). Đã biến một cậu choai choai cao 1m6 nặng cho 50 kg.Thế rồi cả cơ thể tôi cũng cải cách và phát triển theo nhịp sinh học, buổi tối mơ đến cô bạn ngồi cạnh là đũng quần ướt sũng, cây trồng cũng lùm xùm phân đâm chồi nảy lộc từng ngày một tươi tốt.Học kỳ hai năm lớp 8 đã khắc ghi cái ngơ ngẩn đầu tiên, lúc thầy giáo dạy Toán của mình nghỉ bệnh (lúc đó chắc thầy cùng tương đương 60 rồi). Một cô giáo mới ra ngôi trường dạy thay chỗ của thầy.Ngày trước tiên cô vào, thật kỳ lạ ở chỗ nào ra chiếc dáng fan xinh thế, cô không đảm bảo to, nhưng cỗ áo lâu năm xanh lá chuối non mỏng dính manh như khoe hết đa số đường cong của cô. Tôi cứ dán mắt vào đôi gò bồng ảo bao phủ ló của cô, nó chỉ được che một nửa bởi vì chiếc áo con không tồn tại dây đeo, song gò của cô giống hệt như Jennifer Phạm bây chừ các chúng ta ạ. Nó hồng hào mà dòng áo cô mặc chỉ bít cao qua đầu ti một tí thôi, và cái áo con đó không có dây mang đâu.Lúc cô viết bảng á! Cặp mông tròn lẳn cứ lúc lắc làm cho tôi và mấy đứa bạn trai đều nuốt nước bong bóng ( trong tương lai khi họp lớp, mấy thằng con trai đều nhắc tới cô Hoa cùng thằng nào thì cũng thú thừa nhận là thèm nuốt nước bong bóng ừng ực).Vào một buổi chiều tôi tới trường về trời tình cờ đổ mưa xối xả, tp sài gòn giữa mùa khô thỉnh thoảng vẫn có những cơn mưa bất bỗng nhiên như vậy mà.Bỗng ngay bên cạnh tôi là cô Hoa dạy dỗ Toán đã dừng xe định dắt lên vỉa hè tìm chỗ trú, cơ mà lúc kia vỉa hè đang chật cứng bạn rồi.Tôi cấp rút trong bố lô ra cái áo tơi và đưa mang đến cô.– Em chào cô! (cứ chạm chán GV là chào ), cô thay tạm cái áo tơi của em.Tôi nói nhanh.– cầm cố còn em
Cô cầm cố cái áo mưa và đáp.– Thôi ! lúc này em tắm rửa mưa mang đến mát.Rồi tôi đạp xe đi thật nhanh, chỉ khổ cho chiếc đám sách vở, lúc trở về đến đơn vị chữ thì nhòe, trang thì dính chặt với nhau..đến khổ .Thứ 2 tuần sau mang lại tiết Toán, cô viết lên bảng một đề toán hóc búa, cả lớp loay hoay Giải, 2-3 tên giỏi nhất lớp vẫn bó tay. Cô nói: Em làm sao giải bài xích này cô mang lại 10 điểm.Tôi giơ tay luôn và Giải trơn tru, cô chỉ cho tôi điểm 9 với nói em có lấy không?– gồm ạ! (Giọng và ngôn ngữ Bắc Kỳ đặc sệt của tôi vẫn vang lên đến tận bây giờ).Khi tiếng chuông tung trường tôi lần thần ngồi làm nốt 2 bài tập tức thì tại lớp. Tôi tất cả thói thân quen là bài tập về bên làm luôn tại lớp, yêu cầu thường là đứa HS tách trường cuối cùng. Vừa bước xuống lan can thì chạm mặt cô Hoa, cô đang loay hoay dắt cái Cha
Ly thoát khỏi đống xe nhưng mà mấy lớp học AV ban đêm che cả lối vào.– Cô nhằm em dắt ra cho.Tôi nhẹ nhàng dắt xe cộ cô ra và dĩ nhiên xe đạp của tớ trong góc thì nhấc bổng luôn luôn ra chứ dắt làm sao được.– À ! T này , cái áo mưa cô quên mang, nhằm hôm sau cô trả cho.– Vâng ạ! mà lại nhà cô tất cả xa không? Tôi hỏi.– Cô ở mặt Tân Kỳ- Tân Quý.– ráng cô chạy thẳng không còn Âu Cơ à? Tôi hỏi– Ừ, thay nhà em chỗ nào ? Cô hỏi– đơn vị em làm việc Bà Qoẹo, cùng mặt đường với cô rồi..Cô đánh đấm xe nổ và lên xe, tôi cũng đạp bé chiến xa thể thao tuy vậy hành cùng với cô và hỏi lan man.Khi sát đến khoanh vùng Bàu cat tôi chả hiểu sao khi ấy bạo thế?– Cô gồm thích ăn uống chè không? Em mời cô một bữa.– Ừ! Thôi để cô bao trả công.Thế là tôi với cô vào nạp năng lượng chè sinh hoạt Bàu Cát. Lại hỏi lan man, tôi biết cô quê nghỉ ngơi Quảng Nam, vừa TN xong.Việc có lẽ chả gồm gì quan trọng, nhưng bỗng nhiên khi ăn xong cô bảo. Tốt là em tạt qua công ty cô lấy mẫu áo mưa.– Vâng ạ!– Đến đường TKTQ gồm một đoạn thì rẽ trái, vào tiếp 1 ngõ hẻm qua 4-5 lần rẽ là cái nhà mà lại cô thuê, một cái cầu thang sắt nhỏ dại lên trên tầng gồm dãy phòng 4 cái. Cô làm việc phòng đầu tiên.Phòng cô dễ dàng và đơn giản quá, chỉ gồm một tấm nệm 1,2x 1,8m dựng bên trên vách, phía bên trong là chiếc phòng tắm có vẻ bé bỏng xíu chỉ 1,5x 1m thôi. Một chiếc bếp dầu, một loại bàn và một dòng tủ áo xống bằng vải vóc Made in Khựa.– Cô tại chỗ này lâu chưa? Tôi lại hỏi.– Cô tại đây năm trang bị 5 rồi từ ngày mới vào SG học.Có lẽ nếu như không có thời cơ khéo đây là lần đầu tiên và khôn xiết ít thời cơ tôi được mang đến đây nữa.Nhưng tôi lại hỏi.– quanh đó giờ đi dạy, cô hay đi chơi hay giải trí gì khác không?– Cô phát âm truyện và nghe nhạc thôi.Giờ tôi mới cân nhắc cái cat set tí xíu dưới chân bàn với vài cuốn truyện cứng cáp đi thuê.– Cô nghe băng à? Nghe đĩa tuyệt hơn cô ạ. Tôi vô duyên hỏi.Thời đó cái máy CD cả 1-2 cây vàng, cô download sao nổi, hỏi cũng ngốc thế.– Cô chưa được nghe đĩa bao giờ, cơ mà nghe nói mắc lắm.Tôi uống hoàn thành ngụm nước và kính chào cô ra về.Bài 2:Mấy bữa sau trên đường đi học về, thấy cô đang dắt bộ cái phụ thân Ly vàng cũ bên trên đường.– xe cộ cô sao thế?– Cô không biết! mới đổ xăng ngày qua mà.