TTO - 50 năm kể từ ngày người chiến sỹ trẻ ấy bửa xuống giữa đại nghìn rừng ngôi trường Sơn, tấm hình ảnh cô công nhân nhà máy sản xuất dệt, phương diện sau chép bài xích thơ xúc đụng "Đợi anh về" trong bâu áo được bọn gìn giữ vẫn còn đấy đó, đợi ngày tái ngộ cùng nhà nhân.

Nửa nuốm kỷ của nỗi thao thiết, ngóng trông, những người lỡ với duyên nợ với tấm ảnh chất cất nỗi rung cồn sâu sắc, vẫn nuôi hi vọng tìm được bạn trong hình ảnh năm nào, như một cách để báo đền fan đồng đội còn chưa kịp biết tên đã nằm lại chiến trường giữa tuổi trăng tròn xanh thắm.

Bạn đang xem: Hình ảnh cô thợ dệt


*

Chúng tôi tìm đến nhà ông Đặng Minh Phương ở hà nội một ngày thu se lạnh.

90 tuổi đời là 50 năm ông Phương sở hữu nỗi canh cánh trong lòng tìm lại cô gái trong bức ảnh để trao lại kỷ vật sau cùng của người chiến sỹ trẻ vô danh bổ xuống thân rừng trường Sơn.

Với trí nhớ xứng đáng kinh ngạc, bạn lính, công ty báo già quê cội Phú im rành rọt nhắc lại côn trùng tơ duyên với tấm hình ảnh đặc biệt.

Và trong tòa nhà tập thể cũ nơi bé ngõ nhỏ, câu chuyện cảm động về hành trình dài lưu lạc 50 năm của tấm hình ảnh được xuất hiện bằng hình hình ảnh đại ngàn rừng ngôi trường Sơn…


Người lính, nhà báo Đặng Minh Phương nhắc lại mối tơ duyên với tấm ảnh đặc biệt - Video: DƯƠNG LIỄU


Năm 1968, hàng ngàn trận mưa bom khốc liệt trút xuống vùng địa thế căn cứ kháng chiến Liên quần thể 5 (Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định, Kon Tum, Gia Lai). Quân địch, bị tổn thất nặng ở những thành phố vào trận Tổng tấn công Tết Mậu Thân của quân ta, điên loạn trút cơn khó tính lên những cánh rừng trường Sơn.

Một đồng chí trẻ bị trúng bom vấp ngã xuống thân rừng. Cuộc chiến tranh tàn khốc, hầu hết cuộc hành quân cấp gáp, không có ai kịp biết tên tuổi, quê quán của tín đồ lính trẻ.

Những bạn đồng đội đã nỗ lực tìm tìm một thông tin gì đấy về anh trước khi để anh nằm lại cùng với rừng, tuy vậy chỉ thấy trong túi của áo đã sờn lòng một tấm ảnh nhỏ cỡ 6x9cm.



Bức hình ảnh đen trắng tuy nhiên được đánh màu khá đẹp. Fan trong hình ảnh là một nàng công nhân dáng fan khỏe khoắn, mặc sơmi trắng, tạp dề xanh trước ngực, tay cầm dòng thoi dệt vải. Khuôn mặt xinh đẹp, hai con mắt nhìn thẳng, cưng cửng nghị mà tất cả chút gì đó vời vợi, trông ngóng.

Ánh đôi mắt ấy và khuôn phương diện ấy khiến bất cứ chiến sĩ trẻ em nào có dịp bắt gặp cũng chạnh lòng, xót thương đàn vừa xẻ xuống và cho cả "người em gái nhỏ dại hậu phương".

Ông Phương trọng tâm sự chuyện cán bộ, chiến sĩ hi sinh ở chiến trường, dù cơ hội đang chiến đấu hay trê tuyến phố hành quân là "chuyện hay ngày" ở mặt trận miền phái mạnh thời binh đao chống Mỹ. Dẫu vậy tấm ảnh trong túi áo người chiến sỹ ngã xuống hôm ấy làm mọi người lặng đi hồi lâu, rưng rưng nước mắt.

Mấy chiến sỹ chụm đầu xem hình ảnh dự đoán cô gái chắc hẳn rằng là công nhân xí nghiệp Dệt 8-3 (Hà Nội) hay xí nghiệp sản xuất Dệt nam giới Định. Và ai ai cũng ngậm ngùi nghĩ có lẽ rằng người trong hình ảnh sẽ vô cùng khổ sở khi giỏi tin người chiến sĩ đã chết giẫm giữa rừng sâu…

Lật tấm ảnh, thấy phương diện sau có bài bác thơ chép tay, đường nét chữ rắn rỏi, đôi chỗ sửa chữa thay thế nhòe đi. Bài xích thơ không tồn tại đầu đề, cũng ko thấy đề tên tác giả. Chỉ bao gồm 12 câu thơ năm chữ, chia thành ba khổ.


*

Tấm hình ảnh người phụ nữ xinh rất đẹp và bài bác thơ lay rượu cồn về tình yêu đôi lứa đậm sâu trong yếu tố hoàn cảnh biệt ly bởi vì chiến tranh, đa số vời vợi ngóng trông ngày tái phù hợp trong bâu áo người đồng chí vừa lâu dài ra đi mãi mãi, khiến những người chiến sĩ trẻ không ngoài nghẹn lòng.

Thương người vừa té xuống, thương cô gái hậu phương, chiến tranh tàn khốc, bom đạn vô tình... âm thầm lặng lẽ gạt nước mắt, họ sở hữu theo tấm ảnh trên con đường hành quân của mình.

Không biết làm cái gi với bức ảnh, ko biết làm sao để gởi lại di vật vô giá chỉ cho cô bé ở hậu phương, mà lại họ hiểu được mình bắt buộc giữ gìn bức ảnh ấy. Và nó đã có truyền tay từ tín đồ nọ sang fan kia trên phố chiến đấu. Bài thơ được chép lại trong sổ tay từng người.

Đến một ngày, nhóm quân nhân trẻ duy trì bức ảnh ấy chạm chán nhà báo Đặng Minh Phương, fan đang phụ trách tờ Cờ Giải phóng, trên tuyến đường hành quân vào một cánh rừng sinh hoạt Quảng Nam.

Biết ông Phương (khi đó 40 tuổi) đang công tác ở Ban Tuyên huấn khu ủy, bằng hữu đã nhờ cất hộ gắm tấm hình ảnh để ông giữ đến an toàn. Toàn bộ đều hy vọng sau này ông Phương rất có thể tìm được tín đồ trong hình ảnh và gia đình người chiến sĩ để trao lại cho gia đình chút kỷ vật vô giá bán cuối cùng.


*

Đó là khoảng vào cuối tháng 2-1968, đông đảo tháng ngày ác liệt nhất của cuộc chiến. Ông Phương liên tục phải di chuyển hẳn sang các phương diện trận, cùng với tấm hình ảnh luôn với theo mặt mình.

Nhiều lần đi công tác ở đồng bằng sát nách địch, ông Phương không lo lắng cho cuộc đời chết của bản thân mà chỉ thắc thỏm nỗi lo tấm ảnh bị thất lạc.

Thế rồi cũng mang đến ngày non sông thống nhất, ông Phương trở về với gia đình cùng cùng với tấm ảnh, lòng nhức đáu nỗi niềm tìm kiếm lại bạn trong tấm hình ảnh hay mái ấm gia đình của tín đồ liệt sĩ vô danh nhằm trao lại kỷ vật dụng thiêng liêng.


*
*
*

Ông nghĩ chắc rằng món quà bất ngờ sẽ là niềm an ủi rất cao với bạn trong hình ảnh và cùng với thân nhân liệt sĩ vô danh.

Còn cùng với người đồng chí đã vấp ngã xuống, có lẽ cũng được an ủi phần nào khi anh được một lần "trở về" trước mặt bạn thân trải qua tấm ảnh, để được một lần nói lời từ giã sau 50 năm im thinh.

Đó cũng là thời cơ để những người còn sống có thời cơ trả lại tên đến anh. Với biết đâu rất có thể may mắn tìm kiếm thấy anh thân đại ngàn rừng núi và chuyển anh về với làng làng, quê hương.

Nhiều năm tiếp theo khi tổ quốc thống nhất, ông bao gồm ý định gởi tấm ảnh cho một tờ báo nào kia đăng lên, để may ra có fan xem, phát chỉ ra cô công nhân trong ảnh. Mà lại ông cũng quan ngại một bức hình đưa lên mặt báo đang chìm vào hỏng không, bởi báo mạng lúc bấy giờ chưa có độ bao phủ sóng mạnh khỏe trong dân chúng, lại sợ giao ảnh cho những tờ báo vốn vẫn ngổn ngang nhiều trọng trách cần kíp khác rất có thể bị thất lạc mất.


Đang còn chần chờ thì vô tình ông được biết thêm bài thơ trên tấm ảnh có thương hiệu Đợi anh về trong phòng thơ Khương Hữu Dụng.

Nhà thơ lão thành này, ông Phương đã quen biết từ những năm kháng chiến kháng Pháp ở Liên quần thể 5, hiện đang sống và làm việc ở khu phố cạnh bên ông. Vậy là ông Phương vội vàng rảo cỗ từ đơn vị ông sinh sống phố Lý thường xuyên Kiệt tới nhà thi sĩ Khương bổ ích ở phố Phan Bội Châu, mang theo bức ảnh.

Lúc này đơn vị thơ đã ngoại trừ thất tuần. Nghe ông Phương nhắc lại thực trạng nhận được bức ảnh, nhà thơ vô cùng xúc động. Các đàn bà ông nghe chuyện cũng rất là cảm kích, ngỏ ý mong mỏi được duy trì bức ảnh có bài xích thơ chép ở mặt sau.

Ông Phương trao lại tấm hình ông sẽ giữ gìn trong nhiều năm cho gia đình tác giả bài bác thơ Đợi anh về, luôn luôn nhớ giữ cho doanh nghiệp vài phiên bản copy.

Giữ tấm ảnh, gia đình nhà thơ Khương bổ ích đã nhờ Đài truyền hình nước ta phát tin tức tìm người trong ảnh, mà lại vài phút trên truyền ảnh vào trong thời hạn 1990 về tấm ảnh chỉ rơi vào hoàn cảnh im lặng.

Mặc dù đang trao lại album cho mái ấm gia đình nhà thơ Khương có lợi nhưng ông Phương vẫn tiếp tục phối kết hợp cùng mái ấm gia đình nhà thơ tìm kiếm kiếm thân nhân liệt sĩ.

Xem thêm: Thông tin về lady gaga và các bài hát hay nhất của lady gaga

Năm 2000, ông viết bài trên báo Nhân Dân các tháng về câu chuyện bức ảnh, mong tìm kiếm được người trong hình ảnh nhưng không tồn tại kết quả.

Không quăng quật cuộc, đàn bà nhà thơ Khương có lợi lại gửi bài viết tới nguyệt san Sự khiếu nại - Nhân hội chứng của báo Quân Đội Nhân Dân, gần như mong dứt được trung tâm nguyện với người đồng chí đã té xuống.

Nhưng một lần nữa, tin vui vẫn như cánh nhạn biền biệt xa.


Thế rồi, năm 2009, Bảo tàng lịch sử hào hùng Quân sự nước ta phát đụng hiến khuyến mãi ngay hiện đồ gia dụng cho bảo tàng và phát động cuộc thi viết kỷ vật chống chiến, mái ấm gia đình nhà thơ Khương hữu ích đã đưa ra quyết định hiến tặng ngay cho bảo tàng tấm ảnh này sau rất nhiều nỗ lực không tìm kiếm được tín đồ trong ảnh.

Bảo tàng cũng đi lại ông Đặng Minh Phương viết về kỷ vật kháng chiến này. Ông Phương đã quan tâm tham dự, coi như bao gồm thêm một hi vọng tìm được người chủ của bức ảnh.

Bài viết "Bức ảnh trong túi của áo người liệt sĩ" của ông Phương được trao giải bố của cuộc thi, nhưng bạn trong hình ảnh thì vẫn mịt mùng chân trời góc bể.


May mắn thay, sức khỏe của social đã phát huy hiệu quả.

Vài mon trước, một người bầy ông ra mắt tên trần Mỹ Hưng điện thoại tư vấn cho ông Phương sau bao nỗ lực cố gắng tìm số smartphone của ông.

Anh Hưng mang đến ông Phương biết bạn trong tấm hình ảnh chính là bà Vũ thị hiếu ở TP phái nam Định. Bà Hiếu là vk của ông Phạm Văn Đến, liệt sĩ hi sinh năm 1968, chính là cậu của anh ý Hưng.

Cuộc năng lượng điện thoại bất thần khiến ông Phương đổ vỡ òa niềm vui. Vậy là trọng điểm nguyện ông đằng đẵng có 50 năm ở đầu cuối đã hoàn thành. Người đồng chí ấy đã làm được trả lại tên.

Anh Hưng còn đang ý định nhờ ông Phương giúp sức để tra cứu lại hài cốt của cậu mình.

Họ đã chạm chán nhau vào một chuyến phái mạnh du của ông Phương new đây. Nhưng người con gái trong tấm ảnh, nay là 1 trong những bà lão sống trong TP nam Định thì ông Phương vẫn chưa xuất hiện cơ hội gặp gỡ gỡ.


Hóa ra kia chỉ là 1 trong những chút trùng hợp.

Bà Vũ nhu cầu khi nhìn tấm hình ảnh nhỏ, mờ được anh Hưng gửi đến qua điện thoại cảm ứng mấy tháng trước đang ngỡ đó là mình, nhưng mà khi tận góc nhìn tấm ảnh (bản copy) mà ông Đặng Minh Phương hỗ trợ và phóng viên báo chí mang tới, bà new biết tôi đã nhầm.

Khớp nối những thông tin khác nhưng bà Hiếu và gia đình cung ứng về ông xã mình, nơi hi sinh… shop chúng tôi nhận ra đã gồm một sự lầm lẫn trước đó.

Vậy là rộng 50 năm, tấm ảnh trong túi của áo người liệt sĩ vô danh vẫn tiếp tục… vô danh trong kho tư liệu của Bảo tàng lịch sử quân sự Việt Nam.

Và người đồng chí trẻ nằm lại giữa đại nghìn rừng Trường đánh 50 năm trước vẫn liên tiếp không thương hiệu giữa khu đất trời hòa bình hôm nay.


Ông Phương tiếp nhận tin tức mới từ công ty chúng tôi trong sự hẫng hụt. Giọng ông lão 90 tuổi đã trải bao gian truân, mất mát đau thương nơi mặt trận bỗng chùng xuống trong năng lượng điện thoại.

Dễ phát âm nỗi thất vọng của tín đồ lính già ấy khi tốt tin tấm hình ảnh sau 50 năm thuộc ông search và đợi chờ đằng đẵng, vẫn liên tục thất lạc người chủ sở hữu của mình và không biết có ngày hạnh ngộ.

Từ tấm lòng của ông Phương với tấm ảnh và tín đồ liệt sĩ vô danh, shop chúng tôi cũng bắt đầu cảm thấy một trách nhiệm từ trái tim, mong mỏi tiếp sức cùng ông trên hành trình dài kiếm search mịt mùng tưởng chừng như vô vọng, bằng mẩu truyện mà chúng tôi kể ra với độc giả của mình.

Đến tận bây giờ, người ta vẫn đặt nghi ngờ khi nhìn vào bức hình ảnh những cô người công nhân ngành dệt trên Anh vào khoảng thời gian 1900. Liệu bàn tay kỳ tai quái kia liệu có phải là của một cô người công nhân hay ai kia khác mà họ không quan sát thấy?


Ngày nay, nếu bạn vô tình lướt qua các trang mạng cùng thấy một bức ảnh được chỉ ra rằng "kinh dị" đang được mọi người buôn chuyện xôn xao thì chớ bao gồm tin vội. Với trình độ photoshop đến mức được "phong thánh" của nhiều người như bây giờ, có một tác phẩm khiến người xem phiêu hồn lạc phách xem chừng ko phải một điều gì quá khó khăn.

Tuy nhiên, nếu đó là một bức ảnh được chụp từ những năm 1900, lúc công nghệ chụp ảnh còn cực kì thô sơ, chưa nói gì tới sự xuất hiện của máy vi tính hay photoshop, thì bạn nghĩ gì? Chắc chắn cái cảm giác khi chú ý chằm chằm vào bức hình rồi phạt hiện ra một điều gì đó bất thường sẽ đủ khiến người xem không khỏi rùng mình.


*

Có điều gì bất thường vào bức hình chân dung như vậy?


Mới đây, lúc bức ảnh những cô thợ dệt được chụp vào những năm 1900 tại Belfast được đăng tải, nhiều người đã giật mình ngỡ ngàng, thậm chí là ám ảnh trước một "vật thể lạ" tất cả trong tấm ảnh.

Thoạt nhìn, đây rõ ràng chỉ là bức ảnh bình thường với hình ảnh 15 cô gái, chụp ảnh chân dung đen trắng vào bộ đồng phục thường ngày của mình. Các thiếu nữ đều gồm một dáng vẻ pose hình đồng nhất lúc khoanh tay xếp thành 4 hàng. Nước màu sắc đục thuộc với độ sáng tối ko đồng nhất là điều dễ nhận thấy vào bức hình.


*

Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ, người xem bao gồm thể thấy điều kỳ quái. Trên vai cô nàng ở mặt hàng thứ bố đứng ko kể cùng gồm một bàn tay ai đó đang chạm khẽ, trông giống tay của một thiếu nữ. Điều kỳ lạ là cô nàng ngay sau cô cũng đứng vào tư thế bó tay và bên phải cô không hề tất cả ai đứng.

Đặc biệt, nếu chú ý kỹ vào khuôn mặt cô gái, người xem ko thấy thái độ cực nhọc chịu tuyệt niềm nở, tốt một chút gì đó vui vẻ, thoải mái như gồm ai đó đang đặt tay lên vai mình. Ánh mắt và thần thái của cô như thể không có chuyện gì xảy ra với cô đang đứng một mình.


*

Nhiều nhà nghiên cứu cũng mang đến rằng không hề bao gồm dấu hiệu của bất cứ thế lực siêu nhiên làm sao trong bức hình đề xuất việc gồm một bàn tay lạ như vậy khiến nhiều người ko khỏi rùng mình. Với những người không tin vào những điều kỳ lạ như vậy, họ đoán đây là một sản phẩm của photoshop trong thế kỷ 21.

Tuy nhiên, đây cũng ko phải lời giải ham mê hợp lý khi bàn tay với mọi thứ đều trông rất thật. Gồm lẽ, dù là được giải ham mê hợp lý hay khách quan liêu nhất, bức ảnh vẫn khiến nhiều người cảm thấy có gì đó sởn da con kê và ám ảnh khi nhìn lại.


http://www.dailymail.co.uk/news/article-3665200/Spooky-photo-appears-woman-s-hand-resting-shoulder-unsuspecting-worker.html

xem theo ngày ngày 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 đôi mươi 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 tháng tháng 1 mon 2 tháng 3 tháng tư Tháng 5 tháng 6 mon 7 mon 8 tháng 9 tháng 10 tháng 11 tháng 12 20232022202120202019 coi