TTH - trường đoản cú độ trong thời gian đã thấy người mẹ nói gióng “sau tết bà mẹ lấy chồng”. Tưởng chỉ chơi vậy thôi hóa ra mẹ lấy thật. Dịu hều như chuyện chẳng tất cả gì khổng lồ tát. Như thể mẹ qua sông đi chợ, như tía lô áo xống kia chỉ đầy đủ để bà mẹ đi thăm bạn bè cũ vài ba ngày.

Bạn đang xem: Bao giờ mẹ lấy chồng


*

Trước hôm theo chồng, bà mẹ quét tước góc cửa tinh tươm, hái nốt đợt chè xuân, lót sẵn ổ rơm cho mấy con gà mái. Cây mai trước đơn vị vừa trổ nụ vừa rực vàng cố gắng áo, chiều như thế nào lá cũng tức tưởi rơi. Mẹ không nhớ đã nhặt nó ở đâu về trồng, chưa phải mai miền nam cũng chẳng đề xuất giống mai tứ quý. Tương tự mai gì kỳ lạ, năm nào cũng đỏng đảnh nở hoa sau tết, tiến thưởng rực một màu trong nền lá non đỏ lịm. Bà bầu tiếc mãi hoa ko kịp nở, nên trước cơ hội ngồi sau xe fan ta trôi đi mẹ đã hái vài nụ mai nhét vội vàng trong cha lô quần áo. Tôi đứng đó quan sát theo, vào cổ họng vẫn còn đấy vị tanh của canh cá nấu bếp khế sân vườn nhà. Bữa ăn đạm bạc tiễn bà bầu về nhà ông xã chỉ bao gồm rổ rau má, canh cá với đĩa tép khô. Giết mổ thà người mẹ không ham, mấy sản phẩm công nghệ đó dịp nào mong chả có. Lấy ông xã về phố, người mẹ chưa gì đang thấy yêu quý mình mọi ngày tháng xa quê…

Mẹ lấy ck lần này là lần sản phẩm tư. Cả bốn lần tôi đều phải có may mắn được hiện diện trong ngày trọng đại. Lần trước tiên tôi hân hoan núp sau lớp áo lụa trắng đang ngả tiến thưởng trong đám cưới bố bà mẹ mình. Bà mẹ lúc nào thì cũng ôm khư khư chiếc nón để che đi bụng thai sáu tháng trước hàng trăm con mắt tò mò. Nhưng bố không mê thích thế, bố bảo “đừng bao gồm che đôi mắt con, để con rất có thể chứng loài kiến ngày hạnh phúc”. Cỗ cưới ngày đó chỉ bao gồm cau trầu, các loại bánh kẹo và nước trà đặc sánh. Hôm thứ nhất về nhà chồng mẹ ra sảnh quét hoa xoan rơi rụng, mắt ngó ra ngõ dài len lén vệ sinh nước mắt. Đứng trên đồi công ty nội có thể trông thấy cây cau bên ngoại, lấy chồng gần vậy mà người mẹ cứ như xa biện pháp nghìn trùng. Đấy là tôi nghe nội nhắc lại chứ ngày kia tôi làm sao đâu đã biết gì. Cả cái chết của tía năm tôi tròn sáu tuổi tiếng cũng không thể lưu lại chút cam kết ức nào. Bên cạnh hình hình ảnh hôm đưa tang bố, bà mẹ mặc chiếc áo lụa ngả vàng trong thời gian ngày cưới, đầu team khăn tang trắng đến lạnh lòng. Vắt là… người mẹ tôi qua một đời chồng.

Lần trang bị hai ngày bà bầu lấy ông chồng tôi còn mải chạy theo đám bạn ra đầu ngõ chia tiền bán sắt vụn. Vài ba cánh tay níu tôi lại, lôi xềnh xệch về bên nội. Người ta bảo “mẹ mày sắp tới lấy ông chồng giàu buộc phải quái gì mấy đồng fe vụn”. Tôi nhảy khóc hu hu chẳng phải vì mẹ sắp ra đi mà chỉ vì chưng thấy lũ bạn đã vắt tiền chạy mất. Cỗ cưới người mẹ lần kia rõ tươm tất, bạn đến ăn uống cỗ còn mang túi nilon rước phần về. Tôi đứng nép ở ngóc ngách nhà cửa ngó bà mẹ diện váy đầm cưới ren trắng đứng xẻn lẻn bên người bọn ông của mình. Bà bầu làm nữ chính vào buổi tiệc, niềm vui ban vạc từng chiếc gật đầu, từng nụ cười với tín đồ xung quanh. Thỉnh phảng phất như tự dưng nhớ ra mình còn có một đứa con nên chị em đưa đôi mắt dõi tra cứu tôi. Mối tương tác giữa tôi và bà bầu lúc kia chỉ là những chiếc vẫy tay. Tôi khi đó mười tuổi tự nhiên thấy mẹ không quen quá nên không dám lại gần. Người lũ ông của bà bầu có chiếc mũi diều hâu, ông vừa cười vừa hít vào khìn khịt. Ông bốc mang đến tôi một gắng kẹo xanh đỏ, xoa đầu tôi vài ba cái. Rồi mặc nhiên đón chị em tôi đi. Tôi sinh sống lại cùng với nội ko khóc nhớ bà mẹ cũng chẳng thèm tức giận mỗi khi bị tụi các bạn trêu. Chỉ là chị em đi lấy chồng. Chỉ nên mẹ không thể ngủ cùng tôi mỗi tối.

Lần vật dụng ba người mẹ đi lấy ông chồng tôi vẫn thành thiếu nữ. Bữa đó người ta cứ tưởng nhầm tôi là cô dâu. Mẹ mặc áo dài trắng, domain authority xanh xao, lốm đốm tàn nhang nổi bên trên khuôn mặt gầy. Tôi lôi bà bầu vào buồng mang son phấn của bản thân mình ra điểm tô cho người vợ chính. Chị em sờ lên má tôi, vuốt tóc tôi. Hình như mẹ tiếc nuối thời son sắc 1 thời trong bóng hình tôi tươi trẻ. đôi mắt môi bà mẹ đượm một màu bi lụy nhưng thỉnh phảng phất vẫn xẻn lẻn cười hạnh phúc.

Chú rể đầu lơ thơ vài sợi bạc, lóng ngóng thắp hương vái gia tiên. Lúc đứng chụp thông thường bức hình ảnh kỷ niệm thiếu hiểu biết sao tôi thương hoài mọi ngón chân của dượng. Cẳng bàn chân lội ruộng vàng khè đang gắng co lại đậy trong song dép xăng đan chật chội. Dượng mặc chiếc áo bộ đội đã bạc đãi màu, gấu quần vải vóc căng đầy bọng cát. Nội khi đó đã nằm liệt giường nên không thể đủ mức độ ngắm đứa con dâu thêm 1 lần tục huyền theo chồng. Ông mất khi tía tôi còn nhỏ, mấy chục năm trời nội làm việc vậy nuôi con. Lần trước tiễn người mẹ đi nội ra ngõ ngóng theo lén lau nước mắt. Lúc nghe tin tín đồ ta tiến công đuổi mẹ ra ngoài đường nội lại lật đật tàu xe đi đón bé về. Mẹ có qua mấy lần đò cũng vẫn là con dâu của nội. Nội lẫn đang lâu bắt buộc hôm thấy chị em về nhà ông xã nội níu tôi lại hỏi pháo ở đâu nổ giòn giã vậy? Xứ của mình bây giờ bói đâu ra giờ pháo. Nội ơi…

* * *

Thiên hạ vẫn thường tốt thương vay khóc mướn. Họ thương hại giùm tôi loại kiếp cây cối lay lắt sống. Nhưng mà tôi đâu có bi tráng cũng ko phải trách mẹ. Người đàn bà nào cũng đều có quyền hạnh phúc. Mà bà mẹ tôi lại là người tha thiết kiếm tìm hạnh phúc, điều đó có gì sai? Tôi phải cám ơn mẹ vì bà chưa khi nào coi tôi là gánh nặng cản đường. Điều ấy khiến cho tôi sở hữu ơn người mẹ theo một biện pháp khác, nhẹ nhàng và không vướng bận giỏi day dứt. Bà mẹ chắc đã và đang nghe đủ lời độc ác từ mồm lưỡi cầm cố gian. Bọn họ nói thứ đàn bà quạ mổ bỏ bé theo giai phân vân bao nhiêu bận. Thứ bầy bà bất hiếu new không ở vậy phụng dưỡng bà bầu chồng. Từng nào cay đắng chị em giữ trong lòng, ngạo nghễ đáp lại đời bằng nụ cười trong ngày cưới.

Hôm nội mất bà bầu không về kịp. Tim đã kết thúc đập cơ mà mắt nội vẫn còn ngóng đợi, cho đến khi phần lớn ngón tay của bà bầu chạm vào nội mới thật sự thanh thản đi về cõi khác. Bởi vì nội hiểu không có ai thương nội các như mẹ. Từng ấy năm chịu bao phận làm cho dâu, nhưng trong thâm tâm mẹ nội vẫn là bến bờ an ninh nhất. Bà bầu chắt chiu từng đồng xoàn tấm bánh, từng manh áo ấm, từng viên thuốc xẻ gửi về biếu nội. Hầu như lần mẹ trở về viếng thăm ngắn ngủi bữa cơm nào thì cũng bùi ngùi tía thế hệ. Mẹ như đã sống cho cả phần đời của nội. Chiếc phần đời cam chịu đựng đầy giằng níu đang không một lần dám sống vì mình.

Sau cuộc hôn nhân gia đình lần cha tôi cứ nghĩ chị em sẽ chẳng khi nào lên xe pháo hoa lần nữa. Quá tam bố bận là cùng. Bà mẹ giờ như loại sông cạn đáy mỏi mệt mỏi sau một đời tín đồ miên miết chảy. Từng cuộc hôn nhân gia đình tan vỡ, mẹ trở về quê hương lầm lũi sống. Đó là khoảng tầm thời gian riêng biệt mẹ dành cho tôi giỏi đối. Bà bầu thường ngỡ ngàng khi thấy tôi khủng nhanh quá. Cam kết ức về tôi trong lòng mẹ sẽ có được vài khoảng trắng. Như cuộn phim bị mất vài đoạn hay, như cuốn sách bỗng nhiên thấy những trang không một kí trường đoản cú nào. Sau các lần mẹ làm cô dâu thì trong đầu tôi cũng là khoảng tầm trắng. Tôi chẳng thể tưởng tượng nổi bà bầu đã sống ra làm sao ngoài nghe những lời đồn thổi đại chật ních cả tai. Những khoảng tầm trắng đó không thể nào bù đắp tuy thế tôi quen gồm nó vào đời. Như thể quen tự dưng một ngày làm sao đó bà bầu lấy chồng. Của cả khi mẹ đã bước sang tuổi sáu mươi.

Trước hôm theo người lũ ông thứ tứ về phố, người mẹ gõ cửa phòng quý phái ngủ thuộc tôi. Tôi tía mươi, hiểu mang lại từng giờ trở mình của mẹ. Nửa tối nghe mưa xuân rớt lạnh quanh đó cửa sổ, bà bầu thở dài hỏi:

- gồm phải vì chị em mà bé không chịu lấy chồng?

- bé ở lại để canh mai nở. Lỡ mẹ có về…

Câu “lỡ bà mẹ có về” chìm nghỉm trong cuống họng trong số những tiếng mưa ngày càng nặng hạt né vào mái tôn lộp bộp. Tôi khác mẹ tại vị trí luôn không tin về hạnh phúc, nói đúng ra đó là xúc cảm bất an. Tôi phân vân có đủ dũng cảm như chị em để vực lên sau nhiều đổ vỡ. Cũng không biết còn tồn tại ai đón tôi về bên trong cơn đau buồn tột cùng của một kẻ thất bại. Người nào cũng cần một bến bờ và dường như tôi vẫn quen cùng với việc chờ đợi mẹ. Cho dù sự mong chờ ấy luôn luôn bọc trong loại vẻ hững hờ, bình tĩnh nhất. Như các năm về trước đón bà bầu ở ngõ vào bộ áo quần lấm lem bùn đất tôi khẽ nhoẻn cười. Bà bầu trải qua cuộc hôn nhân gia đình thứ nhị với bao nhiêu biến nuốm thăng trầm tuy nhiên với tôi bà bầu như chỉ vừa đi chợ về. Như thể cuộc gặp lại ấy không phải sau sáu năm xa cách. Quan sát mặt bà mẹ đầy vết thâm tím, mắt sưng mọng, trên tay là chiếc bố lô đựng hành lý nhẹ tênh ngày chị em theo chồng. Tôi giấu dòng nhói lòng bởi vẻ mặt hồn nhiên nhất, vờ cúi người xuống vơ cụ lá mai đội bếp. Tôi giục “cơm sẽ chín cấp tốc thôi, mẹ đi tắm luôn đi”…

Sau đời ông chồng thứ cha mẹ về lại nhà héo tàn như lá úa. Tôi lúc đó cũng vừa kịp trải qua tình ái đầu bố năm hò hẹn. Đã thôi tránh chú ý vào đôi mắt mẹ, vẫn thương xót nhau quá đỗi đàn bà. Dượng mất sau đó 1 vụ tai nạn xe hơi, cửa nhà ông bà để lại anh em dượng tranh nhau xâu xé. Trên đầu bà mẹ là vành tang trắng, trong bố lô xách về có thêm di ảnh dượng. Mẹ đốt mùi hương trầm cho cha tôi, ngẩn ngơ ngồi khóc. Ở ngóc ngách nhà cửa lập thêm một bàn thờ, thờ dượng. Bao gồm đốt hương lửa ở nơi này dượng cũng không về được nhưng tôi nghĩ chắc chắn lòng bà mẹ sẽ thanh thản, cần làm. Những ngày dài công ty chúng tôi trò chuyện cùng với nhau bình lặng câm. Tôi không biết làm cái gi hơn xung quanh nấu cho mẹ những bữa cơm, quanh luẩn quẩn vườn nhà hóng nghe gọi “con ơi…”. Những mùa mai rụng lá, rồi mai trổ nụ bừng hoa đã đi được qua. Và tim mẹ cũng đã vui trở lại.

Tôi mong sao lần này là lần cuối chị em làm cô dâu. Dẫu chẳng có hoa cưới gắng tay, hoa trắng thiết lập đầu mẹ vẫn tiếp tục là nàng dâu đẹp nhất. Vẫn xẻn lẻn như lần đầu tiên làm cô dâu của bố. Dù lúc ngồi đằng sau xe người bầy ông ấy tôi thấy rõ tuổi xế chiều của mẹ. Mười tuổi tôi đang biết gập đồ cho chị em về bên chồng. Trong hành lý lần này của mẹ tôi lén bỏ vào vài hộp thuốc hoạt huyết, thuốc bửa mắt, dung dịch trợ tim. Mẫu kính lão cũng là sản phẩm không thể thiếu. Người bọn ông thứ tư của chị em cũng từng trải sang 1 đời vợ. Phần đông cong vênh váo. 2===== từ gợi tả vẻ mặt vênh lên tỏ ý kiêu ngạo khớp lại cùng nhau có đôi lúc vừa vặn. Hạnh phúc cuối đời bùi ngùi đến từng chiếc nắm níu tay nhau. Tôi ngồi dưới nơi bắt đầu mai chú ý theo loại xe máy đang trôi dần xuống dốc. Nhìn cho đến khi cô dâu, chú rể chỉ với là chấm nhỏ dại lấp lánh ánh hoàng hôn xoàn như một bông mai. Rồi một ngày nào kia tôi cũng biến thành lấy chồng. Không còn ai sống trong khu nhà ở này để canh mai nở…

Mở món đá quý thông gia gửi, tôi lập tức gọi điện cho phụ nữ rồi nghe giờ đồng hồ khóc than khóc đầu dây mặt kia.


Ngày bé đưa tình nhân về ra mắt, tôi mừng rơi nước mắt. Nuôi con từ tấm bé, chi tiêu tiền bội bạc cho con nạp năng lượng học, tôi chỉ muốn có ngày bé tìm được công việc và tấm ông chồng tốt.

Chúng tôi còn vui hơn khi biết con rể tương lai là con nhà giàu, ba mẹ sắm sửa lớn, có nhiều của cải. Trong trái tim tôi cứng cáp mẩm, phụ nữ về nhà fan ta sẽ được sống vào nhung lụa, ở nhà lầu, đi xe pháo hơi.

Đúng như dự đoán, đám cưới diễn ra tại hotel hạng sang, quan tiền khách đến rất đông. Quan sát đám cưới, người nào cũng hiểu gia đình nhà trai phải hùng hổ thế nào. Toàn bộ tiền cưới hỏi, nhà trai đưa ra trả, shop chúng tôi không yêu cầu lo.

Thế tuy nhiên vào giây lát MC điện thoại tư vấn tên phụ huynh lên sân khấu để giới thiệu khách mời, ông chồng tôi ko được kể đến. Lý do MC đưa ra: “Bố cô dâu đang nhỏ xíu nên không xuất hiện trong sự khiếu nại trọng đại này của đàn bà được. Mời bà bầu cô dâu và cha mẹ chú rể lên sảnh khấu”. Trong lúc đó ông chồng tôi ngồi ngay bên dưới khán đài, chỉ mong được lên cùng con.

Xem thêm: Ngô Kiến Huy (Sinh 1980) - Có Bao Nhiêu Loại Huy Hiệu Đảng

Con rể giải thích vì bố vợ đi đứng ko tiện, một chân phải chống nạng vì chưng di chứng tai nạn thương tâm ngày trước buộc phải nhà trai không muốn mời ông lên sảnh khấu.

Sau lễ cưới của con, tôi nghĩ về ngợi khôn cùng nhiều, con cũng tủi thân khóc. Nhưng vị con, người làm mẹ đành nuốt nước mắt vào trong, gật đầu tất cả. Những ngày đó tôi luôn sống không yên. Thời điểm nào tôi cũng lo con bao gồm vui không, gồm khỏe không, đã có được lòng phụ huynh chồng không? nhưng lần nào call lên tôi cũng nhấn lại câu trả lời: "Con vô cùng khỏe, mẹ chưa hẳn lo cho con nhé!".

Hơn 2 năm con ở trong nhà chồng, tôi chưa từng lên chơi vày chưa cảm nhận lời mời nào từ thông gia. Từ thời điểm cách đây mấy hôm, giỏi tin nhỏ gái nhỏ xíu nằm viện không có người chăm, tôi bắt buộc vội tiến thưởng lên.

Hơn một tuần lễ sau, bé được xuất viện. Tôi đưa bé về nhà ck nghỉ ngơi. Bữa ăn cùng sui gia thịnh soạn nhưng trong tim tôi thấy giận dữ vì thái độ của hồ hết người dành cho mình. Thông gia tiếp tục giục tôi ăn món này, món kia, không chấm dứt quảng cáo công ty mình bữa nào cũng ăn uống rất đầy đủ như vậy.

Mẹ chồng của đàn bà nói như thể gia đình shop chúng tôi chưa từng được ăn ngon như vậy. Rồi bà còn không còn mực ca tụng sự đối đãi của chính mình dành cho nhỏ dâu.

Hôm đó, trước lúc ra về, thông gia còn gói đến tôi một quấn quà, miệng liên tục cười nói. Vì phép lịch sự tôi cũng nhận. Mà lại vừa về mang lại nhà tôi vội xuất hiện thêm xem rồi hốt hoảng.

Tất cả những sản phẩm trong túi sẽ là đồ tôi có từ quê lên biếu thông nhà gia. Mái ấm gia đình họ gửi lại không sót một món nào. Kèm theo đó là 1 trong những bức thư tay thông báo thông gia không được hỏi chuyện cháu chắt.

“Bà thông gia ạ, lúc này tôi mới nói mang lại bà một sự thật vì sao tôi lại chấp nhận cho con trai lấy con gái của bà. Con trai tôi quan trọng sinh con cần tôi muốn bà trường đoản cú nay không hỏi chuyện thai bí, con cháu chắt. đàn bà bà dĩ nhiên không dám thủ thỉ này do tôi cấm nó. Hôm nay, phần đa chuyện đang rõ ràng, bà có quyền lựa chọn.

Con gái bà vẫn hoàn toàn có thể làm dâu bên giàu cơ mà phải gật đầu đồng ý xin bé nuôi cùng không lúc nào được nói ra túng mật. Hoặc tôi đang trả lại đàn bà về đến bà. Nếu như không vì nam nhi tôi nhất định cưới nó thì ko chắc con gái bà đã có được sống cuộc sống thường ngày nhung lụa này. Còn nữa, từ nay bà lên chơi với cháu, mong mỏi bà không sở hữu đồ nghỉ ngơi quê lên. Mái ấm gia đình tôi không quen ăn những đồ như vậy, bà thông cảm”.

Những lời của thông gia như dao cứa vào tim tín đồ làm mẹ như tôi. Vừa bốc máy hotline cho con, tôi đang nghe giờ đồng hồ khóc nức nở. Tôi gọi những ấm ức mà nhỏ trải qua. Tôi đọc tại sao lâu nay nay con không dám mời bà bầu lên nhà ck mình.

Hôm sau, tôi thuê xe lên tận nhà thông gia đón phụ nữ về chơi. Tôi hi vọng thời gian này, nhỏ sẽ bình thản lại, suy nghĩ kĩ toàn bộ mọi việc. Nhìn nhỏ tiều tụy, lòng tôi gian khổ vô cùng. Tất cả những chuyện ngày từ bây giờ cũng tại bạn làm bố mẹ như tôi. Bởi chúng tôi quá kì vọng vào con, bởi công ty chúng tôi luôn xay con đề nghị lấy ck giàu. Bây giờ con khổ, tôi sẽ làm toàn bộ để cưu mang con, chuộc lại lầm lỗi của mình.

Độc giả giấu tên


*

Tôi cứ nghĩ mình lấy chồng giàu thì sẽ sở hữu được điều kiện giúp đỡ bố mẹ. Vắt nhưng, hầu như chuyện lại không giống như tôi tưởng tượng.

Chị liên tiếp về bên sớm hơn lúc biết tôi không đi làm. Chị công ty động chuẩn bị khăn, quần áo, giục tôi đi rửa ráy rồi đứng chú ý từ mặt ngoài.

Sau tối tân hôn, tôi bắt buộc quên được kín mà vợ thú nhận. Thậm chí, tôi bị ám hình ảnh đến nút trầm cảm.